Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2015

Em Đứng Trên Cánh Đồng

Hình ảnh
Dưới chân người ơ hờ, có em nằm im chờ Hát lên lời ca của nắng Sẽ không còn ai là, vốn không còn em là Bấy lâu người quên điều đó.

Đâu cớ vì ta không nói

Tại sao em lại im lặng? Tại sao mày lại bơ? Tại sao em trở nên bướng như vậy? Tại sao không hề thấy em nói gì? Tại sao nó lại thái độ dửng dưng như thế? Khi dần dần, những lời trách móc ập tới ngày một nhiều, mình biết rằng toàn bộ quãng thời gian qua đã là một sai lầm lớn. Nhưng mình chấp nhận. Mình muốn vào Sài Gòn từ rất sớm. Ban đầu là để thoát ra khỏi những đêm u uất liên miên và những ngày đong đầy cô đơn, nước mắt. Sau đó, khi đã quen anh Khuê, thì là để trốn. Trốn tất cả những thứ liên quan tới mình ngày đó. Hèn nhát. Ủy mị. Dốt. Vô minh. Vô duyên. Lẽ dĩ nhiên, từ ngày đầu biết tin sẽ được vào Sài Gòn, mình bắt đầu phủ nhận và trốn tránh từng thứ một. Sức chịu đựng giảm xuống. Mình buông hết tất cả mọi thứ mà mình nói rất thật, mình đã PHẢI chịu hồi đó. Các mối quan hệ hồi đó dù  ó can hệ gì đến khó khăn của mình hay không thì đều được xóa sạch trong trí nhớ của mình. Ngoại trừ vài ba gương mặt ít ỏi thân quen còn lại, thì Hà Nội và Vinh là đất lạ. Anh và mình hợp nhau lắm.

Một chuyện để nghĩ

1. Mọi giáo viên và mọi nơi trong nhà trường này đều kể với mình những câu chuyện có mô típ như sau: - X. là một đứa cá biệt/đanh đá cá cầy/hay vi phạm lỗi A./tinh tướng hay cãi... Đại khái là những học sinh không giống hình dung và mong muốn của giáo viên. - Anh/chị đã dùng cách này nè (giấy tờ/hình phạt/phụ huynh/chép phạt/quy trình/điểm hạnh kiểm/giám thị). - Cuối cùng nó sợ chết khiếp/có dám nữa đâu/đỡ rồi/không hề ho he gì nữa/thay đổi/ngoan. Và rất dễ kết luận rằng mình đã thay đổi được một học trò. Trong lúc thực thi các giải pháp kỷ luật, thầy cô phải có một niềm tin và luôn phải tự nhủ với mình rằng: "Mình có thể bị ghét, làm nó ghét, nhưng đó là điều tốt cho nó. Rồi mai sau nó sẽ hiểu. Phụ huynh sẽ hiểu." 2. Vấn đề là: - Có thật mình thay đổi được HS hay chỉ làm cho HS tạo ra một vỏ bọc trước mặt mình hòng yên chuyện? - Làm sao mình lại biết được cái gì là tốt cho ai đó? - Làm sao mình dám chắc hành vi của HS là sai trái, là lỗi lầm mười mươi? - GV có từng

Những thứ mình không nghĩ mình sẽ quen

1. Làm việc trong điều kiện thiếu tư liệu. Tại vì, luôn luôn như thế. Và mình đã từng chưa bao giờ biết đủ. Giờ mình thấy chuyện đủ mới lạ, thiếu là bình thường. Miễn không tự đắc cho rằng mình đã thấu triệt cả nhân loại rồi là được. 2. Đặt mục tiêu đọc 20 cuốn sách 1 năm. Mình đã từ bỏ tham vọng tàng kinh các các kiểu. Mình thích đọc sách mỏng độ 250-350 trang vì hợp với điều kiện thời gian, não trạng của mình. Goodreads nó vừa bảo ê mày đọc được 15 cuốn rồi đó, 70% rồi đó. Ấy là kể cả 1 tháng hè đọc khá là nhiều để bù vào quãng thời gian chỉ có làm việc. Còn 5 cuốn và tròn 2 tháng nữa. Haizz. Nó báo tin vui mà như tin buồn. 3. Không đi trễ. Riêng chuyện này mình thấy quá sức bình thường và nhạt toẹt. Người chứ có phải máy đâu. Nhưng người ta muốn mình làm máy. Những thứ mà mình sẽ cố để quen trong thời gian tới: Chấp nhận rằng mỗi người có một cuộc đời riêng và chính họ chọn cách họ sống. Mình vô can.

Nhiều khi

Nhiều khi cũng không hiểu cố chứng tỏ mình hơn người ta để làm gì hay chỉ là để thỏa mãn phần ác tiềm ẩn bên trong mỗi con người? Họ có bao giờ chịu thừa nhận cái hay của mình? Họ có thể thay đổi không? Không. Rõ ràng ganh đua chỉ là trò tự sướng.

Trong khi chờ cháo tôm

Mình mệt theo cái kiểu nóng bừng người, không biết bị sao. Nên mình nấu một nồi cháo tôm ăn một mình. Tối hôm qua cũng nhiều việc, mà tự dưng mình lại buồn. Tại đang tìm clip thổi sáo thì nhớ đến Tịnh. Từ 2011 tới nay, mình hầu như không còn liên lạc, hay nghĩ đến Tịnh. Vậy mà, người đó đã từng là niềm vui và biết bao nước mắt của mình suốt một năm trời. Niềm vui là buổi tối đầu gặp Tịnh, thấy bạn thấp thoáng trong ánh đèn vàng căn phòng trọ, đứng vững, mắt sáng như sao, cười hiền hậu. Là một buổi trưa bạn xuất hiện trước ngõ nhà mình, vì mình nói mình đang có 10 nỗi buồn không giải quyết được. Là những sáng hồi hộp chuyển bức thư tay. Là buổi tối ở trường Phan bị muỗi cắn sưng chân. Là cơn bão số 5, là bản Canon in D mà Tịnh thổi mình nghe trong tiếng bão. "Su In à. Đây là bức thư thứ 3 T. viết cho Su In, trong khi 2 bức kia chưa gửi mà cũng không định gửi. T. đang ngồi trước hai ngọn nến. Một cao, một thấp. Dường như, ngọn nến chỉ sống hết mình khi nó cháy".

Những ngày nặng nhọc

Mỗi khi gặp một sự việc ngoài ý muốn, khó khăn nhất là mình phải vật lộn với con người mình. Tính tình mình nên ra sao, tình cảm mình nên thế nào, ngu hay khôn, thẳng hay khéo, và quan trọng nhất là làm sao giũ bỏ gánh nặng trong tâm trí này để sống cho ra sống, thảnh thơi, chất lượng? Bất kì lúc nào những vấn đề kia bay đến, mình cũng chông chênh. Tất cả những muộn phiền và thù hận chất đầy, làm mình nửa tin rằng mình đang sáng suốt, tỉnh táo hơn bao giờ hết, nửa lại có cảm giác mình đang trở thành người xấu. Để nói rằng có một cách nào đó giải quyết trọn vẹn, êm đẹp vấn đề, thật khó. Không chừng lần này mình chọn êm đẹp, lần sau mình sẽ phải gánh chịu hậu quả tai hại, khủng khiếp của cả nể, nhường nhịn. Tất cả những điều đó hành hạ mình trong vài ngày nay. Tâm trí bị giằng xé dù mình luôn cố gắng cười nói với học sinh của mình. Yếu ớt tới mức, nghĩ tới cảnh về nhà một mình là mình ớn lạnh, y như những ngày cô quạnh ở Hà Nội. Hồi đó,  biết bao lần mình đã ngồi sụp xuống sàn nhà mà k

Vấn đề nhỏ của em

- Em chia ra rất rõ ràng, một bên là những thứ em chấp nhận được, một bên là những thứ em tột cùng căm ghét, không thể đội trời chung. Em đã từng nghĩ mình có nghĩa vụ phải tỏ rõ lòng ghét đó để trên đời bớt người giả dối, ảo tưởng. - Tại sao em cứ nghĩ là chỉ có 2 thái cực đó thôi? Tại sao em không nghĩ tới cái gì ở giữa? - Em nghĩ nếu cứ lừng khừng ở giữa, cái giả dối dễ trà trộn vào. - Thế em có bao giờ mang cái xấu không? - Em có. Nhưng em không thỏa hiệp với cái xấu của em, vỗ ngực bảo em là thánh nhân. - Tại sao em bắt người khác cũng phải như vậy? Chẳng lẽ họ phải la toáng lên họ là người giả dối, em mới vừa lòng? - Tại sao họ không tự suy xét lấy họ? Tại sao họ dám tự cho mình đứng về phía lương thiện trong khi phần còn lại của thế giới trong đó có em là cái ác một mực chống lại họ? Tại sao họ... Tại sao... - Vấn đề của em là không thể lươn lẹo xảo trá được nhưng hoàn toàn cũng không khôn ngoan, lý trí. Quá thẳng nhưng không đủ bản lĩnh. Có lẽ cũng vì thế mà mình mới

Những ngày yên ắng

Hình ảnh
Những ngày yên ắng bên ngoài nhưng bên trong xáo trộn và căng thẳng mọi lúc như thế này, làm mình xuất hiện những cảm xúc lạ không liên quan gì đến lý trí. Như là sợ hãi những thứ không đâu, nhỏ xíu bên ngoài cổng trường, cổng nhà, trên đường về. Phải chăng tại mình đã giam hãm mình nhiều quá trong bốn bức tường, trong thế giới không đổi của mình? Hoặc do mình lo quá nhiều cho một thứ mà bỏ qua những bất an khác? Lạnh lẽo. Run rẩy. Ban đêm con người nhỏ nhoi của mình lấn át mọi nỗ lực ban ngày. Căn phòng bừa bộn. Cái gương trong. Ở đó mắt mình nhìn vào chính đôi mắt mình đang xám lại, mệt mỏi. Mình một mình nghe thấy tiếng thở dài của mình. Mình ấn nút cho cassette chơi nhạc. Mình cố gắng tìm một giai điệu gì đó mới, nhẹ nhõm, trong sáng, nhưng mình chỉ tìm thấy mấy cái đĩa quen, ở đó tiếng nhạc làm hiện lên những hình ảnh nhỏ bé nhất của mình ngày xưa. Khi những nốt nhạc đầu tiên vang lên, mình cứ ngỡ như mình đang sống trong một bộ phim ngắn không lời thoại.

For a stormy night

http://open.spotify.com/track/0eVYGqIPngJQUeRwGeVeXG

Bãi lầy

Mình từng nghĩ vui hay buồn là do mình lựa chọn. Mà không phải. Bên cạnh con người lý trí đó, có con người cảm xúc. Lâu lắm rồi mình mới gặp lại nó: con Hà hay chán, hay buồn, hay hằn học. Chiều nay mình đã sửng sốt lắm. Hóa ra nó vẫn sống. Hóa ra nó vẫn là một phần của mình. Nó đã từng là toàn bộ con người mình. Nó đã hại mình lên bờ xuống ruộng. Làm cho các mối quan hệ của mình sứt mẻ, làm mình mệt, yếu, công việc không thuận lợi. Mình đã mừng biết mấy khi tống tiễn được nó. Mình mừng như được lột xác. Mình nghĩ từ đây mình sẽ giã từ con người tiêu cực đó. Nhưng nó cũng là phần rất con người, đáng yêu của mình. Nó làm cho anh Khuê luôn dịu giọng xuống để dỗ dành, an ủi mình. Anh làm đủ mọi cách để mình vui, những khi đó mình thấy mình may mắn. Nỗi buồn chán làm cho mình lấn cấn bên trong, xua tan những ảo tưởng, không còn đánh giá quá cao vai trò của bản thân. Nỗi buồn chán giúp mình nhận rõ chân tướng của những xởi lởi giả tạo mà mình lẫn mọi người hay thể hiện, mình khôn

Những ngày tăng ca

Hình ảnh
(Ôi dạo này viết cái gì cũng viết vội như ai đuổi sau lưng ai thúc sau đít í) Suy nghĩ một: Mấy tuần đầu đi làm thì: - Sáng nào cũng dậy sớm ăn sáng, trang điểm, nấu cơm trưa mang đi - Tối nào cũng ngủ trước 12h, vừa nằm nghe truyện vừa thiu thiu ngủ - Ngày nào cũng lau nhà, tưới cây, giặt đồ, rửa bát - Tối nào cũng đắp mặt nạ - Ngày nào cũng 2 cốc sữa Mấy tuần nay thì: - Ngày nào cũng ở trường tới 9h tối mới về nhà - Tiếp tục cho chuột gián kiến muỗi tiếp quản nhà - Mặt mũi như ma lem không tô vẽ gì cả. Rửa mặt thì đã có những cơn mưa tới tấp ban đêm của Sài Gòn - Ngày nào cũng phải ăn cơm trường - Người mệt tới mức như người đi mượn. Chấm bài mà cái tay nó nhừ ra như tay của ai. Tầm 6h chiều là đã muốn nằm xuống ngủ quên hết trời đất. Suy nghĩ 2: Nhưng tại sao mọi thứ kỳ lạ thế? Không giống mọi khi. Tại sao đêm nào về nhà trên con đường vắng vẻ, vàng khè ánh đèn, thậm chí đầy mưa, mình vẫn cười, vẫn hay hát một mình như con Hà năm mười bảy mười tám? Là bởi vì

The moon song

http://open.spotify.com/track/2WvZHEGFVMbRVuTjrPcMN8

Những giấc mơ hời hợt

Hôm nay mình xem phim Her. Dù phim nói gì thì mình vẫn thấy Samatha không thật. Không thật tí nào. Nhưng có cái này thật: cảm giác hoang mang trước sức mạnh của công nghệ, của thế giới ảo. Mình nhận ra, thế giới ảo không chỉ là internet đâu, mà còn là chính cuộc đời ta đang sống này, một nơi đã bị ta "ảo hóa". Rất nhiều người trong chúng ta đã chọn không sống với thực tại. Mình ngủ quên ngay đoạn cuối phim. Rồi tỉnh dậy. Như mọi lần bất ngờ tỉnh dậy khác, cảm giác của mình kinh khủng, lạ lùng lắm nhưng thật lắm. Đó là cảm giác xa lạ và sợ hãi với chính hiện tại này, và hồ nghi về một hiện tại khác. Một hiện tại khác, nơi con người không tham vọng biết thêm nhiều thứ. Kỹ năng này, chiến lược nọ. Các phần mềm. Các công thức. Những con số giản đơn đến ngô nghê: 5 kiểu cấu trúc cho bài văn, 4 yếu tố quan trọng nhất của câu chuyện, 5 giai đoạn cốt truyện... Hay phổ biến hơn: 7 bước đến thành công. Ví dụ vậy. Đó chính là những thứ mình có lúc đã sa vào nói cho tụi nhỏ nghe, với k

Mình sẽ

Mấy ngày nay bận tới không thở được. Nhưng mà kì lạ là mình lại cảm thấy mình sẽ vượt qua được và làm tốt. Vì mình sẽ: - Đơn giản hóa mọi thứ một chút - Bỏ công bỏ sức, đêm ngày, tạm thời không nghĩ đến mình nữa - Làm gì cũng phải cố mà chỉn chu, chuyên nghiệp - Nói ít thôi, nhường người khác nói - Chăm sóc bản thân càng chu đáo hơn để có tinh thần phấn chấn - Thu vén cho khéo thiệt khéo - Đi chơi với anh Khuê nhiều hơn để giải tỏa và phải cực ngoan với anh vì anh là báu vật trời cho

Bất hạnh

Có những lúc ta phải động viên mình: phải vui, không được buồn. Tích cực thì mới tốt, tiêu cực là xấu. Không ai có nghĩa vụ phải hiểu và phải buồn chung với mình. Ok. Thì vui, thì tích cực. Nhưng có những khi ta phải thừa nhận rằng, không phải nỗi buồn, mà là bất hạnh. Không phải là con sóng cảm xúc tiêu cực ập đến, rồi đi. Mà là bất hạnh hiện hữu từ đời thuở nào rồi, đặc quánh xung quanh, không cách gì vẫy vùng mà thoát ra cho được. Mình đã sinh ra cùng với những thứ như vậy, như vậy... Muôn đời chúng không đổi khác đi được. Ai nói rằng đời thay đổi khi ta thay đổi? Đời vẫn thế. Năm năm, mười năm, hai mươi năm sau vẫn y nguyên như thế. Những điều không tốt đẹp và không vui đóng cặn trong môi trường này, dù ta có khác hẳn so với mình ngày xưa rồi, trở về vẫn thấy nó y nguyên như thế. Cũng đã hết thời cố chống lại điều mình không ưa, cố thương yêu trong đau khổ, cố chấp nhận, cố tô vẽ cho mọi thứ tươi đẹp lên. Không vui quá, không buồn quá, nhưng với con mắt lặng im này, ta biết m

Chỉ còn 4 ngày là hết tháng Tư

[Không phải review] Những lý do mình thích cuốn này: - Đầu tiên dĩ nhiên là ngắn. Mình thích sách ngắn (từ 250-350 trang). Vậy thôi. - Con số 4 xuất hiện dày đặc trong truyện dễ khiến người đọc nghi ngờ khi mới đọc sách: có khiên cưỡng không đây khi nhất nhất phải đi theo ý tưởng đó, từ đầu đến cuối toàn 4 thì có nhàm chán không đây, có con số 4 nào nhầm chỗ và gượng gạo không? Câu trả lời là không. Mượt mà, nhuần nhị, đầy ý nghĩa, ám ảnh. Con số 4 gợi lên những mốc thời gian, sự gấp bội về mọi thứ (cảm xúc, nỗi đau, mớ hỗn độn, sự trống rỗng, sự xô bồ), sự vô phương, thất lạc. - Như nhiều người đã nói, truyện kết hợp chính trị và tình dục - hai thứ tưởng chừng khác xa nhưng trong truyện này hình như có một điểm gặp nhau: đầy cảm xúc (đúng hơn là ẩn ức), chật hẹp, oi bức, trở đi trở lại vô số lần. Ở một mối quan hệ khác, tình dục giải phóng nỗi đau và tổn thương của những nạn nhân chính trị. Tình dục và chàng trai có cuộc đời trống rỗng còn là điểm kết nối 2 cô gái - 2 số phận Sài

Những ngày này

Hình ảnh
- Học nói có ý thức - Học nghe có ý thức - Học hành động có ý thức - Học cười và nhìn có ý thức - Học cách dùng tấm lòng rộng, sâu để nhìn vào mọi thứ Chắc chắn mọi việc sẽ khá lên, xuôi chèo mát mái, dịu dàng, thanh thản.

Say ngủ

"Tại sao vậy nhỉ? Tại sao bóng đêm tựa như một sợi dây chun, có thể giãn dài ra mãi và mềm mại, còn buổi sáng lại không hề độ lượng và cứ sắc lẻm vậy?" "Say ngủ" là tập truyện ngắn gồm ba truyện "Say ngủ", "Lữ khách giữa hai màn đêm" và "Một trải nghiệm". Cả ba đều liên quan đến giấc ngủ (dĩ nhiên). Trong "Say ngủ", nhân vật chính Terako là một cô nàng nghiện ngủ, bạn thân cô là Shiori làm cái nghề kì lạ là nằm bên cạnh khách để canh cho họ ngủ ngon (tuyệt đối không được chợp mắt) và vợ của tình nhân cô (Iwanaga) thì sống thực vật. Shiori không được ngủ, vợ Iwanaga bị buộc vào giường bệnh, nhấn chìm vào giấc ngủ suốt đời, Terako ở giữa. Ngủ nhiều nhưng cô không phải một người vô tư. Những giấc ngủ của cô có cái u uẩn, buồn thương, nặng nhọc, theo kiểu nửa tỉnh nửa mê, vẫn sống bằng tiềm thức. Lửng lơ như cuộc sống của cô: một mối quan hệ rất tin cậy nhưng dường như "không phải là hiện thực" vì không đi tới đâu, kh

Im lặng

Mình đang học cách im lặng. Nghĩa là không nói không cười luôn. Với: - Mấy người hay góp ý vô duyên - Mấy việc mình hem ưa (sao phải giả v ờ xởi lởi) Mình sẽ quên ngay sau đó để dồn năng lượng tốt cho công việc và học trò.

Cuối tuần

Mình gặp vấn đề rồi. Đó là cuối tuần mình dành ngày thứ 7 để đi chơi và rồi ngày Chủ nhật mình thường phải làm việc cực nhiều, nhiều đến đuối sức luôn mới xong. Mà không lẽ làm việc đắm đuối cả thứ 7 luôn trời! Trong tuần hôm nào mình cũng đã ở lại đến 6h cơ mà! Mình gặp vấn đề rồi đó. Mình phải nghĩ cách sắp xếp sao cho: - Đảm bảo không có chuyện tối nay mới soạn bài mà mai đã dạy. - Đảm bảo dành nhiều thời gian để chuẩn bị cho bài giảng ngày mai hơn là soạn bài để nộp server. Làm sao phải thật đủng đỉnh với cái vụ server đó. - Đảm bảo đi ngủ sớm trước 11h nhất là tối Chủ nhật. - Đảm bảo luôn gửi tài liệu photo trước 2 ngày để chủ động. - Đảm bảo mọi tiết dạy cô trò đều hài lòng. Không bao giờ để mình rơi vào thụ động, bi quan, tiêu cực, thất bại. Chắc mình làm hơi kĩ dẫn đến lố thời gian, không xong được. Mình phải làm gọn lại, làm dần dần mỗi lần một ít chứ không để dồn cục. Mình nên tận dụng thời gian rảnh trong tuần để soạn giáo án gửi server cho chất lượng. Đừng đợi đến

Xa nhà

"Lòng người xa nhà y như thể là khúc gỗ bị mối ăn, mục nát từ lúc nào không biết. Trông bề ngoài thì không có gì khác lạ, nhưng cầm một cánh hoa khẽ đập vào thử mà xem: tiếng gỗ kêu nghe mệt mỏi, u buồn, mà nếu gõ mạnh thêm chút nữa, ta sẽ thấy gỗ vỡ tan, để lộ ra những tảng mục lỗ chỗ như tổ ong, tiết ra một thứ bụi vàng hanh hao, nhạt nhẽo."

Khi mình xấu tính

Hình ảnh
                            Mình vốn rất xấu tính. Ấy vậy mà mình vẫn có rất nhiều bạn tốt và (lạ thay) bạn thân. Gọi là bạn thân vì họ gắn bó với mình trong những đoạn đời không thể nào quên được. Đã hiểu nhau đến thế, yêu nhau đến thế, chịu đựng nhau nhiều đến thế. Nhiều khi mình tự hỏi tại sao mình xấu tính như vậy mà vẫn nhiều bạn bè. Chắc họ không thèm chấp. Vì điều đó, mình đã tự cho phép mình tiếp tục sống với tính xấu. Hay nhìn ngó, gato, tủi thân, hiếu thắng, bất lịch sự,... Mình cứ nghĩ sống như vậy là sống thật, là thẳng thắn. Hồi trước mình nghĩ rằng trong một xã hội bội thực đạo đức giả thì thà hơi ...vô-đạo-đức-thật còn tốt hơn. Nghĩa là xấu tính cũng dễ thương, nó chứng tỏ mình không phải và không muốn làm thánh nữ. Rồi mình đến sống ở Sài Gòn, làm việc ở LSTS - nơi mà sự tử tế ngập tràn mọi ngõ ngách, lắm lúc mình thấy bùng lên khao khát được làm người khờ dại, ngốc nghếch, nhỏ nhen. Nhưng khi mình xấu tính, mình cảm thấy có lỗi. Chính mình là người sẽ trở nên cực

Say ngủ

Hình ảnh
“Tôi chợt nghĩ hình như trong con người tôi, những cảm xúc lành mạnh đã quay trở lại không biết tự khi nào. Thậm chí nếu tất cả những điều này không là gì khác hơn ngoài một câu chuyện về những gợn sóng nhỏ nhoi đã khiến tôi chao đảo sau nỗi đau và kiệt quệ với cuộc sống hàng ngày, nếu tất cả những điều này không là gì khác hơn ngoài một câu chuyện nho nhỏ về sự hồi sinh, tôi vẫn thấy con người quả là một thứ gì đó thật vững chãi. Tôi không thể nào nhớ nổi điều này đã từng xảy ra với tôi xưa kia hay không, nhưng tôi biết khi tôi một mình đối mặt với bóng tối trong tôi, khi ở đâu đó sâu thẳm trong lòng tôi thực sự tổn thương, và hoàn toàn kiệt sức thì bất chợt sẽ lại có một sức mạnh không thể lý giải được nảy sinh.”

Giáo viên cũng là người

Mình xem đó là câu trả lời kinh điển mà người giáo viên có thể dùng để đáp lại tất cả những câu nói dạng: "Giáo viên phải thế này, thế nọ...". Mình nghĩ rằng giáo viên cũng có những nhu cầu như người bình thường, được quyền phạm sai lầm. Dạy học cũng như đi làm công sở, tối về phải được nghỉ ngơi. Lấy mất thì giờ nhàn rỗi của người lao động là không thể nào bào chữa được. Và còn nhiều nhiều khía cạnh khác có thể nêu ra để kêu gọi rằng: giáo viên cũng là người. Nhưng đó là suy nghĩ của mình NGÀY TRƯỚC. Mình nhận ra: - Cái gì cũng có giá của nó. Bỏ ra cái gì thì nhận lại điều tương tự. Cứ thử vài lần sẽ thấy điều này tuyệt đối đúng luôn. Vậy nên mình muốn nghỉ ngơi cũng được thôi, nhưng ánh mắt học trò sẽ cho mình biết rằng sự hưởng thụ quá đà của mình đã sai lầm. Một ngày bỏ hết công việc, nằm xuống nghỉ, không nghĩ ngợi gì, cũng được thôi. Nhưng suốt một năm sau đó, mình sẽ hối hận vì cái ngày đó mình đã bỏ rơi học trò, chỉ chăm lo cho nỗi mệt mỏi của mình. Mắt học

Cô Vân

Hình ảnh
Nửa đêm nước mắt chảy hoài vì thương cô đang bị bệnh. Mình đã nghe tin từ mấy tháng nay nhưng mình không tin đời bất công vô lý thế. Nghĩ đến nửa tháng nữa về Vinh thăm cô là lại bao nhiêu buồn và thương. So với hồi đó, mình vẫn là đứa con nít ngây dại, hay làm thơ tặng cô, viết bao thứ nhỏ xinh về cô trong nhật ký hàng ngày. Mình nhớ mình đã được cô thương nhiều như thế nào. Ngày cuối năm học, cô tặng mình cuốn sổ Pupil xanh của Hồng Hà. Khi mình ở trọ lần đầu, dù mình không còn học trường Đặng nữa, cô vẫn tới thăm mình, mua cho mình một khúc giò và nửa bắp cải. Cô sợ mình ở một mình, ăn không hết, đồ hư mất. Cho tới tận bây giờ, cô vẫn thương mình như vậy. Cô nhớ như in chuyện gia đình mình và hỏi thăm, mình ra về cô chở ra tận bến xe, nhất quyết trả tiền xe khách. Cô Vân dặn mình, sau này vào Sài Gòn nhớ mua xe Nozza đi cho nhẹ. Cô còn hứa cho mình giáo án cấp 2 để mình dạy nữa. Mình chưa lấy giáo án của cô, nhưng mình nhớ được một cách rất lạ lùng nhiều điều cô dạy hồi đó. M

Khuya

Hình ảnh
Tự dưng mình muốn đi đâu đó xa khỏi Việt Nam. Đôi khi ta vẫn cảm thấy cuộc sống của ta không nằm ở đây, không phải ở đây. Mà ở một nơi nào đó khác. Khi ở HN, ta mơ SG náo nhiệt và tốt bụng, có người yêu, có công việc ổn thỏa. Nhưng rồi ta lại mơ về những đất nước phương Tây cổ kính, mơ về nỗi cô đơn trong âm thanh violon da diết, những tấm hình, những trải nghiệm đong đầy, một con người khác hẳn với ta bây giờ. Biết đâu vì giấc mơ đó, cuộc sống tốt đẹp hiện tại bỗng thành ra tầm thường, tù túng.  Mình rất sợ ban đêm. Ban ngày mình tỉnh táo và an phận bao nhiêu thì ban đêm lại điên rồ bấy nhiêu. Hằng đêm những giấc mơ cứ đến giày vò mình. Chúng sống dậy lồ lộ ở đó, cùng với nỗi cô đơn. Biết đâu chỉ ngày mai thôi mọi thứ đổi khác. Mình sẽ rời khỏi đây như mình muốn, không bao giờ còn có một cuộc sống yên bình như thế này. Và mình như tỉnh lại sau giấc ngủ dài. Đêm nay, mình mơ những dòng sông chảy ngang thành phố, ban nhạc đường phố, màu tường cũ, sự ngăn nắp, cô độc. Mình cũng kh

Nhắc mình

1. Nhớ cho kĩ cái chuyện ngắt mạng khi về đến nhà. Được thế nhà mình vốn là nơi yên ổn, dịu dàng nhất sẽ càng thanh bình hơn nữa. 2. Có quá nhiều mục tiêu và việc cần làm để nhìn ngó kẻ khác. 3. Sống với lỗi sai một cách thẳng thắn. Có cơ hội để nhận mình kém mình sai thì phải nhận liền. Chớ ba hoa bốc phét như nhiều người mình gặp. Người ta có thể "ngửi" thấy sự giả dối đó từ rất rất xa luôn. 4. Đừng bao giờ quên mình đang hướng tới những thứ rất đẹp. Đừng quên những giấc mơ đó. 5. Hãy gột bớt những thứ học được từ một người thông thái nào đó, một nơi chốn đầy học thức nào đó. Đừng cố mang cái văn hóa của một nơi nào khác đến nơi mình sống như là cách để khác biệt. Mình đã tốn thời gian quá nhiều để gột từng thứ và trở lại làm mình. 6. Có thể nhận ra sự bắt chước dù chỉ qua một cử chỉ nhỏ xíu. 7. Yêu trẻ con.

Happy Teacher

Hình ảnh
Trước đây mình không tin có "happy teacher". Thầy cô giáo phải gắn với hình ảnh căng thẳng, hay trăn trở, giỏi chịu đựng, bận tối mắt tối mũi. Nhiều người cũng hay tỏ ra bận bịu để trông có vẻ như mẫn cán và là giáo viên giỏi. Thật ra không phải vậy. Giáo viên phải hạnh phúc. Vào #happyteacher trên Instagram, thấy giáo viên trên thế giới họ hạnh phúc biết bao. Họ hạnh phúc được là chính họ, vẫn hưởng thụ bình thường, mặc bikini không có gì phải giấu giếm, che đậy như giáo viên bên mình. Họ hạnh phúc vì làm được cái này cái kia cho trò, họ khoe thoải mái, chứ không giả vờ khiêm cung, giấu biệt đi như bên mình. Gần đây mình thấy lòng nhiều hạnh phúc hơn. Hằng ngày mình đi theo một nhịp độ sống đều đặn, bình tĩnh, chủ động. Mình chăm sóc cơ thể cẩn thận hơn rất nhiều và quan trọng nhất là đã có thể nấu ăn mang đi hằng ngày. Và dĩ nhiên, mình làm việc nhiều hơn, hiệu quả hơn. Trong mắt mình, từ dáng điệu mình, có thể đã toát ra một cái gì đó mới hơn xưa. Và không bao giờ ph

Cây

Hình ảnh
Ngày mình đón chậu sen móng rồng cũng là ngày mình thấy những lá fittonia rớt còng queo trên bàn sau 2 ngày cuối tuần không được chăm. Ra đây là giống yếu mềm, đỏng đảnh. Mình gọi cho Vườn Nhà Lòi, nói gọn lỏn: hình như nó chết mất rồi. Chị bên đó hoảng hốt kêu mình gửi hình gấp, rồi nói: nó chưa chết đâu, bạn tưới thật nhiều nước và cách ly ánh nắng giùm. Mình để ý đến nó thái quá từ sau đó. Cứ thi thoảng lại nhìn nhìn, vuốt vuốt. Và cật lực tưới nước, lẩm bẩm trong đầu: chắc sẽ cứu được. 3 ngày sau, lá cây bắt đầu to lên, cành mập hơn, vươn cả ra ngoài. Cây không còn rực rỡ như trước với tĩnh mạch đỏ nổi bật, nhưng đã sống. Mình đã cứu được. Nếu mình trồng cây từ ngày đầu đi dạy chắc năm ngoái của mình đã khác.

Mình đã thử (phần 2)

Hình ảnh
Có nhiều thứ mình nghe đến nhàm tai rồi, nhưng chỉ khi làm thử, mình mới tin. Mình cực bướng. Đó là điểm yếu. Nó ngăn cản mình tiến bộ trong rất nhiều trường hợp. Bướng và định kiến là rất nguy hiểm. Hôm tựu trường, mình với HS có làm trắc nghiệm Kokology về ngôi nhà kẹo. Có 1 đáp án là khi gặp nhà kẹo thì nên thử hết tất cả các loại kẹo, nó ứng với người luôn tìm được khía cạnh tích cực của các đối tượng khác nhau trong cuộc sống. Thật như thế. Nên thử qua nhiều cách làm rồi đúc rút thông minh, chứ không nên định kiến và từ chối ngay từ đầu. Quanh co một hồi, thứ mình muốn nói là gì? Đó là mình đã thử và thấy những điều sau thật sự giúp ích dù ban đầu mình không tin: 1) Soạn giáo án Word trước PowerPoint. Nó sẽ giúp hình dung rõ các hoạt động dạy học và paste qua PowerPoint sẽ cực nhanh. Nếu làm PowerPoint trước thì sẽ bị vướng vào mấy việc tìm hình, chỉnh hiệu ứng các kiểu cực kì phiền. 2) Ghi nhật ký sau mỗi buổi học. Đầu óc sẽ phản bội mình và khiến mình quên béng mọi vấn đề

Mẹ

Dù thế nào thì cũng hãy chăm sóc cho mẹ thật nhiều. Gọi cho mẹ thường xuyên và làm tất cả những gì có thể làm được cho mẹ.

Không được ngủ

Hình ảnh
Tối nay vậy là lỡ mất lịch trình sinh hoạt thường ngày của mình, phải thức khuya chỉ vì cái kế hoạch. Nãy mình lên mạng đọc bài viết về tùy bút. Mình nhớ ơi là nhớ cái thời mình chỉ viết những thứ như vậy. Nhớ niềm vui trong khi tìm tòi những thứ đó. Nhớ cái khao khát lúc nào cũng thôi thúc mình cố gắng hơn nữa, mơ một cái gì ác liệt hơn nữa. Mình rất nhớ "chữ". Những con chữ thật thà, khó nhọc, sáng sủa, nặng trĩu. Dù có chuyện gì xảy ra thì những ngày đó cũng thật là đẹp hiếm thấy. Sẽ không còn những ngày học tập vô tư ấy nữa, những ngày mà mình chỉ là cô trò nhỏ hoang mang quá đỗi nhưng không có việc gì khác để lo ngoài học, không phải tỏ ra người lớn và chăm chút cho ai, ngược lại còn được thầy cô yêu thương hết mực và bạn bè ở bên hàng ngày. Sẽ chỉ có những ngày thao thao bất tuyệt và phải tỏ ra có uy để dọa con nít, những ngày không đủ thời gian để ngồi xuống nghĩ bất cứ điều gì. Những ngày rất chi là trống vắng.

Mình đã thử

Hình ảnh
Mình đã thử nghĩ cách để giảm bớt những kiệt quệ về sức khỏe và những lo phiền, sao cho không phải cắt đi một phần công việc mà vẫn xoay sở được, thở được, sống vui hơn. Có rất nhiều vấn đề. Mình chỉ nói một số thôi. Đầu tiên là chuyện ăn cơm. Mình quyết định tự nấu dù mất thời gian vì ăn ngoài mình không hợp, hay đau bụng. Ở một mình thì nên ăn rất đơn giản. Nhiều khi mình tham lam, muốn bữa ăn có đủ nhóm chất này nhóm chất nọ. Dần dần mình chỉ nấu một món có đạm và một món có chất xơ. Canh có thể không cần vì ngày nào mình cũng uống nhiều sữa và nước. Khi ăn uống như vậy, mình thấy chuẩn bị mau hơn, dọn cũng mau hơn. Tính mình hay tự bày ra những chuyện mà mình không có khả năng dọn dẹp. Để tránh điều đó thì nên bày ra ít nhất có thể. Nhiều người nghĩ đến ăn uống thấy mệt mỏi, thấy ăn như là nghĩa vụ, ăn chỉ cốt cho qua ngày đoạn tháng. Mình dù nấu ngon tới mấy, cũng có lúc ngao ngán trước mâm cơm. Những khi đó mình ráng ăn ít nhất một bát. Sau đó, nếu không ăn được tiếp nữa thì

Lo

Mình là người vô lo. Nhưng cũng là đứa hay lo. Có hai kiểu lo. Lo trước hoặc lo sau. Mình vô lo (trước) và hay lo (sau). Kiểu em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh chán chê xong đụng chuyện lại về dằn vặt cả đêm í. Hồi học Đại học nói thật mình rất là quý tính vô lo của mình. Vì nhờ thế mình ít tính toán chuyện điểm chác công việc nọ kia. Xong rồi tự nhiên cái gì cũng suôn sẻ. Mình nhớ hồi đó thầy mình nói cứ hồn nhiên đi, mai mốt ra đời rồi tính toán sau cũng chưa muộn. Thì ra bây giờ đã tới cái lúc bắt đầu tính toán rồi. Bởi vì một năm qua mình đã nếm đủ thương tích ngoài da và trong lòng rồi. Mẹ mình nói lo trước thì kẻo lo sau. Mẹ mình lúc nào cũng nói đúng. Với lại cái nghề này nó chán ghê, không lo đâu có được. Mà lo không đâu có được. Phải dự tính, hình dung rõ mồn một và chuẩn bị từng thứ cho cẩn thận cơ. Mình hãi lắm rồi khi mùa hè qua mình đã lần lượt mơ thấy những sai lầm của mình. Từng thứ một. Từng đêm. Có đêm mắt học sinh cứ chòng chọc vào mình trong mơ. Mình không muốn

Dở hơi

Tất cả những việc mình làm đều là lựa chọn của mình. Và mình có quá khứ của mình, kinh nghiệm của mình, những cảnh ngộ của mình. Mình không nên coi mình là nùi giẻ rách vì một quyết định của mình tại thời điểm nào đó nó bị chi phối bởi đủ các thứ khi đó. Những suy nghĩ lúc đó khác lúc này. Nó có thể là một cơn ngu xuẩn mãnh liệt và rực rỡ vì trước đó mình đã sống hàng trăm đêm không bình thường. Không thể khác được. Mình không cần sống bằng định nghĩa của người khác. Dù họ nói xấu hay nguy hiểm hơn là nói tốt. Mình không sống bằng định nghĩa của người khác dù đó là cô tổng hiệu trưởng. Mình không sống trong định nghĩa của ai. Trừ người yêu mình. Hihi.

Tiến bộ

Hình ảnh
Hồi năm 3 tụi mình học thầy Hiếu. Ông thầy dạy Tiến trình văn học, nói rất nhiều về ý nghĩa của tiến bộ. Đại khái, có tiến bộ trong văn chương không. Tiến bộ có cần không, có ý nghĩa gì không. Mình nhớ vậy. Mình lúc đó nghĩ thầy bị làm sao ấy. Mỗi khi mình đang ngủ mà tỉnh dậy giữa chừng, mình hay hỏi mình đang ở đâu, tại sao làm mấy thứ đang làm. Nghĩa là hễ tỉnh dậy kiểu vậy, thì đầu óc mình lúc đó đưa mình về với quê mình ngay. Nơi mình sinh ra và nơi có gia đình. Đôi khi mình học được điều mới, đọc và xem được nhiều thứ hay, soạn được bài tốt, hay đạt được cái nọ cái kia. Mình rất vui và có cảm giác đang trưởng thành dần. Nhưng đôi khi mình lại ước vô lo như bọn con nít, được làm vườn suốt ngày như mẹ, coi mấy phim hài nhảm nhí trên V6 ngày qua ngày. Nhiều lúc mình thấy mình phải người lớn lên, thay đổi tác phong như này như này để được đồng nghiệp và phụ huynh tin cậy. Phải bớt ngây ngô, trên mây trên gió, trẻ con. Nhưng chạy ra chạy vào một lúc, mình lại thấy không hiểu làm t

Mắt lệ cho người

Hình ảnh
Mưa soi dấu chân em qua cầu Theo những cánh rong trôi mang niềm đau. Đời em đã khép đi vội vàng Tình ta cũng lấp lối thiên đàng Như cánh chim khuất ngàn, như cánh chim khuất ngàn Còn mong còn ngóng chi ngày yêu dấu. Mưa soi dấu chân em qua cầu Theo những cánh rong trôi mang niềm đau Thời nào yêu hết trái tim buồn, Lời nào yêu hết trái tim buồn Xin giữ trong mắt lệ, Xin giữ trong mắt lệ Nhòa theo từng gót chân người trông vời. Mưa âm thầm buổi chiều thổn thức Sẽ nhạt nhòa từ ngàn năm nữa Như em khóc hồn nhiên Nỗi muộn phiền ngày tàn hơi thở Em thấy không cõi đời vô vọng. Xin em hãy cho tôi tạ tình, Khi em đã đi qua khoảng đời tôi. Dù một khoảnh khắc sớm phai tàn Và lệ em rớt trên môi nhạt Đôi mắt em rất buồn, Đôi chúng ta rất buồn Vạn câu tình cũ, xin gửi cho đời. Mưa âm thầm buổi chiều thổn thức Sẽ nhạt nhòa từ ngàn năm nữa Như em khóc hồn nhiên Nỗi muộn phiền ngày tàn hơi thở Em thấy không cõi đời vô vọng. Xin em hãy cho tôi tạ tình, Khi em đã đi qua kh

Hà Nội

Hình ảnh
- Trở lại Hà Nội chuyến này em thấy nhiều thứ khác quá anh. Em vẫn thương mấy góc cũ kĩ của em và vài bạn bè của em ngoài đó lắm. Nhưng HN khác nhanh quá. Nhiều chỗ trông rất giả dối, vá víu. - Hà Nội lúc nào cũng là những đêm khó ngủ. Em có cảm giác ở Hà Nội lúc nào mình cũng phải nghĩ để trở thành người như thế nào đó mới được coi trọng. Còn ở Sài Gòn mình được coi trọng bất kể mình là người như thế nào. - Em chỉ muốn chui vào nách anh ngay bây giờ rồi ngủ như mèo.

Thương nhớ đồng quê

Hình ảnh
Ông bà mất đã lâu, nhà để hoang, lối vào nhà cỏ cao cỏ thấp đan chen. Mỗi năm mình về quê một đến hai lần, nhưng thấy ai chung quanh cũng thân quen, tình cảm. Bố mình thì tháng nào cũng về hương khói, giỗ chạp. Bố nói khi nghỉ hưu sẽ về đây sống. Nhất định không chịu Sài Gòn xô bồ, không chịu mấy người bà con giả dối ngoài Vinh, bố chỉ thích về quê ở nhà gỗ, chiều chiều hưởng gió nồm mát lộng, tối đến đi một vòng quanh xóm, đâu đâu cũng là người nhà. O (cô) mình vào Sài Gòn đã hơn 3 năm. Trưa nay về đến nhà, o nói thấy mọi thứ đều lạ. Từ lúc o đẻ ra tới lúc đi Sài Gòn, ở đâu khô hạn không biết chứ cánh đồng trước nhà lúc nào cũng dâm dấp nước. Vậy mà hè này đất ruộng nứt toác, sông cạn trơ đáy, ai ai cũng than nóng, mệt. Mự mình hái một rổ rau giữa trưa, cành nào cành nấy héo rũ ra. - Mấy bữa bốn mươi độ chắc chẳng làm được gì mự nhỉ? - Thì vẫn cứ phải ra đồng làm thôi. Bên kia cánh đồng là chợ Vi. Trưa nay mình ngồi với dì An hàng xóm, dì thẫn thờ nhìn qua đó rồi kể: - 9 th

30 days of writing #4: Phim "Into the wild"

Hình ảnh
Không phải review. "Into the wild" là bộ phim dựa trên câu chuyện có thật về Christopher McCandless, sinh năm 1968, mất năm 1992. Chân dung anh được biết tới qua một bức ảnh nổi tiếng với nụ cười kỳ lạ: Chris bỏ nhà ra đi sau khi tốt nghiệp Đại học. Anh xóa bỏ tất cả những dấu vết khiến mọi người có thể tìm thấy mình, đổi tên thành Alexander Supertramp (supertramp: siêu lang thang). Lý tưởng của anh là tìm về hoang dã, đi đây đó để gần gũi với thiên nhiên, cảm nhận một cuộc đời trọn vẹn. Trước khi chết vì đói trong một chiếc xe bus bỏ hoang, anh viết lại rằng mình đã có một cuộc đời hạnh phúc và cảm ơn Chúa vì điều đó. Nhìn phong thái điềm nhiên với nụ cười nhẹ nhõm trong tấm hình trên, người ta tin là Chris nói thật: anh hạnh phúc với cuộc đời anh chọn. Đạo diễn Sean Penn thuộc số rất nhiều nghệ sĩ chịu ảnh hưởng từ câu chuyện của Chris. Ông đã tái hiện lại hành trình hạnh phúc đó qua gần 150 phút phim tự nhiên, sống động và cảm động. 1. Chất tài liệu Tro

Đêm mơ Hà Nội...

Đầu tuần sau mình ra Hà Nội. Mình nghĩ lại rất kĩ những gì xảy ra suốt 4 năm ở khoa. Nhiều khi do thất vọng với bản thân, mình trút niềm căm ghét vào nơi đó. Mình hình dung cảnh mình sẽ ngồi thật lặng, nghĩ thật chậm ở khoảnh sân xanh cỏ trước cửa khoa. Mình đã tưởng tượng ra cảm giác tiếc nuối của mình, lòng thương vô hạn đối với những người đã dạy mình, bảo vệ cho mình, đại xá cho mình lần này lượt khác ở khoa. Mình tưởng tượng ra nỗi thèm muốn được ngồi ở  giảng đường nhà B, nghe thầy Hiếu, cô Bình giảng, để làm lại những gì hồi đó mình làm sai. Mình sẽ học cách thích nghi, sẽ chăm chỉ gấp bội, bớt nhỏ nhen, bớt mơ mộng. Loáng cái, mình ngoảnh mặt quay lưng đã tròn một năm. Kể từ đó không một lần nào mình thấy tiếc hay nhớ. Mình có thể lãng quên nhanh chóng quá. Mấy thứ như quay lưng, lật mặt, bội bạc học rất dễ, làm rất dễ. Tử tế, yêu thương những thứ mà dù bất cứ lý do gì vẫn phải tử tế, yêu thương, mới khó. Ôi.

30 days of writing #3: Phim "Phong ấn thứ bảy"

Hình ảnh
1. Thần Chết - người bận rộn nhất Trong phim, ai cũng phải đối mặt với cái chết. Người lính Thập tự chinh trở về từ chiến trường, nơi đầy chết chóc, mang theo một hình hài điêu tàn và tâm hồn tuyệt vọng. Anh không còn sức sống thuở ban đầu. Giây phút đầu tiên trở lại quê hương, anh đã gặp Thần Chết, anh biết mình sẽ chết. Những người ở quê hương anh, tuy không nếm trải cảnh chinh chiến, nhưng cũng tang thương vì dịch bệnh. Bằng niềm tin tôn giáo, người ta cho rằng bệnh dịch là do tội lỗi con người đối với Chúa, nên nhiều người đã phải trả giá cho nỗi tức giận của đấng tối cao bằng cách chịu sự đày ải, đánh đập theo lệnh của nhà thờ, hoặc bị thiêu sống. Những người này tuy không mắc bệnh, nhưng cũng phải chết. Họ chết vì sự mê muội của cộng đồng, và của chính mình. Thần Chết còn tìm đến mối tình tay ba giữa ông thợ rèn, bà vợ Lisa và người diễn viên, có lẽ vì họ lỗi đạo. Cuối cùng, cả những người vô cùng yêu đời và bình dị như vợ chồng Jof và Mia cũng không thoát khỏi sự dọa dẫm