Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 5, 2019

Một tí cái tình

Hình ảnh
1. Bỗng nhiên mình mong sao em học sinh nào cũng được học Văn một cách tử tế, tốt nhất là hơn thế hệ mình, hoặc ít ra cũng được như mình từng may mắn thọ giáo các thầy cô của mình. Vì khi đó, có thể em sẽ biết được rằng nhiều câu chuyện hôm nay là không hề mới. Lấy ví dụ, người xưa từng than thở: Thương thay con cuốc giữa trời Dầu kêu ra máu có người nào nghe. Con cuốc chính là những người thấp cổ bé họng trong cuộc đời. Em cũng sẽ biết được câu chuyện về những người dân lênh đênh mặt nước, chiếc bóng thảm sầu trong khi quan phụ mẫu “sống chết mặc bay” ngồi trên nhà cao, ấm áp, vui vẻ. Đó là truyện ngắn đầu tiên của Việt Nam, do Phạm Duy Tốn viết, trong thời kỳ mà bóng đêm của chế độ phong kiến hãy còn bao trùm. Em cũng sẽ đọc được nỗi thương dân đau đáu của Nguyễn Trãi, Đỗ Phủ, trong đau khổ của mình vẫn chỉ ước cho khắp thiên hạ đều hân hoan, thái hoà. Em sẽ khó quên tâm sự “tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu, hậu thiên hạ chi lạc nhi lạc”, lo trước kẻo dân phải lo sau, còn cái vui thì x