Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 1, 2021

chuyện chép ở sân bay

Hình ảnh
Không biết đã bao chuyến đi, mỗi chuyến đều như hiểu thêm những hoàn cảnh nơi sân bay.  Sân bay nhỏ ở tỉnh, hành khách hôm nay phải đến 50% là người già. Người tỉnh cũng ít hình thức nên phục trang, tác phong và lời nói bộc lộ rất thực thà, hồn nhiên ở nơi công cộng. Vì lẽ đó mà thấy được rất rất nhiều thứ. Thảng hoặc lắm mới thấy một bạn trẻ diện style sân bay sang chảnh, còn đâu đều là cách ăn vận quen thuộc ở tỉnh nhỏ, có những người trông như vừa bước thẳng từ một mái nhà đơn sơ nơi một xóm nhỏ nào đó đến đây, lạc lõng giữa những máy móc, thủ tục và điệu cười công nghiệp. Nhân viên đôi khi cũng quát hơi to nhưng nhìn chung là tận tình, chắc họ quen tiếp người già nên có thói quen nói to cho nó rõ và lo lắng thái quá nhắc nhở liên hồi vì người già hay lúng túng làm sai. (Thế cũng còn đỡ hơn thái độ của nhân viên Nội Bài mà mình cảm thấy kinh khủng nhất ba miền). Vài hành khách tay xách chiếc túi du lịch sờn sờn, họ không quen vali kéo hiện đại. Có người đeo chiếc ba lô khuyến mại củ

sống dễ lắm?

có những lần trong tuổi gần ba mươi, một chiều không có việc gì thật bận, ngồi nghe chổi quét lá dưới đường, lòng chưa bao giờ thấy xót xa và bất nhẫn như lúc ấy mấy hôm trước có cuộc hẹn với một mối quan hệ cũ, vì nhiều nguyên nhân mà cần phải gặp nhau vả lại cũng không cảm thấy có gì ngại ngần để né tránh, cứ nghĩ đơn giản rằng đi và gặp thôi nhưng khi quay trở về mới cảm thấy đời có vạn cái sai, chẳng cái sai nào giống cai sai nào, trong đó, với cá nhân mình, đặt mình vào trong một mối quan hệ mà mình không hứng thú và coi trọng là một cái sai to lớn mình ngồi đó, nghe những bông đùa cười cợt, đôi khi cũng hùa theo để cười cợt bông đùa. có những lúc cười đùa là duyên dáng, có những lúc mình lắng nghe sự cười đùa mà chỉ có cảm giác ngao ngán trong lòng, vì hài hước không đặt trên cái nền của thái độ nghiêm túc với đời, của sự chân thành với người đối diện, thái độ cầu thị muốn lắng nghe tìm hiểu, của sự "tự tri" - tự biết mình, thì nó chỉ còn là một vô duyên nông cạn mình đ

chuyện mang về từ Đà Lạt

Hình ảnh
mấy hôm ở Đà Lạt, gặp nhiều người hay hay em trai gầy gò, nhà đường Chu Văn Ăn dưới Sài Gòn, tính ra là gần nhà mình lắm lắm. từ hôm lên em cứ loanh quanh nói chuyện với mọi người, khoe em là người hồi xưa đã nhặt con chó Bông khi nó bị lạc trong rừng thông. mình cắt trái xoài chua, em kiềm không được, nhào tới ăn cùng, gặm sạch cả hạt tối ngồi bếp lửa, bảo em hát, em hát Phố bên đồi và nhạc Lê Cát Trọng Lý. em trai mà nhẹ nhàng lãng đãng vậy đó. xe Thành Bưởi chờ, em gọi điện xin đổi chuyến trễ hơn để ngồi với mọi người thêm một chút. mình chỉ hát có mấy bài của Lý, mà khi ra về em giang tay đòi ôm mình. như là em ôm Đà Lạt một lần cuối, nơi em chưa muốn xa. mình rời bếp lửa, nơi lửa đang dần tàn, người dần thưa, âm thanh dần tắt. mình quay lên phòng, như một người Đà Lạt không bao giờ phải nghĩ về những chuyến xe xuống thành phố. mình sửa soạn chỗ nằm cho mình cũng như góc của em Bông Nhỏ. rồi vùi mình trong chăn mà nghe đêm trôi. ôi những ngày bình yên vô sự mà mình chẳng muốn chia