Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 2, 2019

Chuyện “bún thun” và mạn đàm về tiếng nói

Hình ảnh
1. Trưa ghé tiệm Bún bắp bò Hải Yến trên đường D2, làm một tô bún bắp gân, như thường lệ gọi thêm trứng chần và một ly nước cam. Với “đam mê” cộng với “kinh nghiệm” … ăn bún bò khắp ba miền, mình đánh giá cao tiệm bún bắp bò Hải Yến này. Tô bún trông thật hấp dẫn, sạch sẽ và chỉn chu. Miếng thịt bắp mềm mềm giòn giòn, miếng gân thơm béo, nước dùng toả ra mùi thơm của sả, vị chua ngọt của trái dứa. So với tiệm Tân Bún Bò cách đó không xa thì tốt hơn về mọi mặt: nước trong, thịt đậm đà và giá lại còn rẻ. Đi ăn chỉ mang theo một chiếc điện thoại Nokia cùi, nên không có gì để bấm bấm vuốt vuốt, bèn đưa mắt ngắm phố phường, ngắm người làm bếp trong khi chờ dọn món. Trên tay cô chủ quán là bó sả xanh tươi, được đập dập, rồi bó chặt vào với nhau bằng một cọng dây thun. Sau đó, cả bó sả được thả vào nồi nước. Ái chà, chắc là nước sẽ thơm nức lên bởi vị sả đây! Nhưng… khoan, hình như có gì đó sai sai. Mình bèn tiến lại gần, thì thấy rõ ràng, vẫn là cọng thun đó, nằm trong nồi nước đó.