Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2013

tai nương nước giọt mái nhà

Hình ảnh
bạn người yêu ngủ rồi. mình biết điều đó sau khi gửi đến tin nhắn thứ 11 cho bạn ấy. nhưng mà, bạn ăn ngon, ngủ khỏe là mình mừng rồi. giờ này chắc đang thở đều, ngủ sâu lắm. tay đặt ngoan ngoan lên ngực. và hai má bầu bĩnh thì yên lặng nữa. *** hôm qua và hôm nay chỗ mình có mưa phùn.

điều thật thà còn cao xa

Hình ảnh
mình chả bị điên đâu, mình cũng không stress. chẳng có gì bất thường, hoặc là mình đã luôn bất thường: điên, hoặc stress. nếu lỗi là ở mình, thì mình xin cúi đầu nhận rằng, hẳn đây là một xã hội tốt đẹp lộng lẫy, người người bừng lên sự nhân hậu và thông minh trên khuôn mặt, lề thói đâu ra đấy, "gặp mỗi mặt người đều muốn ghé môi hôn". đùa chứ. chúng ta chẳng phải đã quá thừa những lời tâng bốc, những yêu thương nhạt toẹt và giả dối rồi hay sao? chúng ta cũng còn quá kém cỏi để mà thừa thãi sự tự tin như thế. bọn giả dối và đám tự tin, đi đâu cũng gặp. "đừng quá tự tin, vì cuộc đời này vốn dĩ rất nhiều bất ổn".

Tình thương ngủ đi

Hình ảnh

Xinh ngoan ơi

Hình ảnh
Trong gần 6 năm ở trọ, ai từng đến nhà mình chơi đều biết mình có bộ bát màu hồng ít gặp ở đâu khác. Bộ bát này mẹ mua cho mình ở siêu thị Maximax hồi lớp 10, mình tự tay chọn. Thế nên mình yêu và cưng chúng lắm. Mình cố gắng cẩn thận khi rửa bát, không để mẻ, vỡ. Chỉ có 1 lần hồi lớp 11, em Cường mượn bát của mình rồi làm mất một miếng gốm nhỏ ở thành bát. Thế thôi mà mình xót xa mãi, nhớ tới nay. Trải qua mấy lần chung bát chung đũa với các bạn cấp 3,

Quê mình sắp bão

Hình ảnh
Con nghe nói có cơn bão lớn sắp đi qua. Giờ này khuya lắm rồi, bố mẹ đều đã đi ngủ. Con thì chẳng ngủ được, con ngồi con khóc. Những năm tháng đầu đời, con quá bé để có thể ghi lại thật sâu ấn tượng về những cơn bão hay trận lũ. Vì thế tuổi thơ trong kí ức con thật bình yên. Có chăng, bão lũ chỉ về qua lời an ủi của mẹ, sự chuẩn bị và bao bọc chu đáo của gia đình mà thôi. Năm 2002 con 10 tuổi, bắt đầu rời nhà ra thành phố học.

Đường về

Hình ảnh
Trôi qua những nụ cười Chìm trong câu hát Nam Bộ Mắt tôi rưng rưng khi gió mùa đông bắc về Nơi đây hình hài thế thôi Dòng người vẫn như dòng nước Cuốn tôi lặn ngụp trong bao tiếng gọi mời Đã có bao giờ ta nhớ Tiếng ca ta nhớ bao giờ Đã có đôi lần ta khóc Oán than ta khóc đôi lần Chợt nghe bên tai thì thầm Về thôi ai ơi đường dài Về nhấc chén say, ta vứt đời Chợt nghe đôi chân vội vàng Đường xa hun hút bụi trần Mà lòng người vẫn nghe hun hút đường về Đôi khi lòng muốn yên lặng Đâu cớ vì ta không nói Vì ta vương vấn nhiều rồi Đôi khi mình vẫn quên mình Đâu cớ vì ta không đến Vì ta trôi vẫn chưa về Đã có khi nào mơ ước Ước mơ, mơ ước khi nào Những giấc mơ đều tung cánh Vút cao vui đùa trong nắng Có khi nắng cũng phai màu