Bất hạnh

Có những lúc ta phải động viên mình: phải vui, không được buồn. Tích cực thì mới tốt, tiêu cực là xấu. Không ai có nghĩa vụ phải hiểu và phải buồn chung với mình. Ok. Thì vui, thì tích cực.

Nhưng có những khi ta phải thừa nhận rằng, không phải nỗi buồn, mà là bất hạnh. Không phải là con sóng cảm xúc tiêu cực ập đến, rồi đi. Mà là bất hạnh hiện hữu từ đời thuở nào rồi, đặc quánh xung quanh, không cách gì vẫy vùng mà thoát ra cho được.

Mình đã sinh ra cùng với những thứ như vậy, như vậy... Muôn đời chúng không đổi khác đi được. Ai nói rằng đời thay đổi khi ta thay đổi? Đời vẫn thế. Năm năm, mười năm, hai mươi năm sau vẫn y nguyên như thế. Những điều không tốt đẹp và không vui đóng cặn trong môi trường này, dù ta có khác hẳn so với mình ngày xưa rồi, trở về vẫn thấy nó y nguyên như thế.

Cũng đã hết thời cố chống lại điều mình không ưa, cố thương yêu trong đau khổ, cố chấp nhận, cố tô vẽ cho mọi thứ tươi đẹp lên. Không vui quá, không buồn quá, nhưng với con mắt lặng im này, ta biết mình bất hạnh.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chòm sao hình dấu hỏi

tự do của mùa hè

một kiếp người vừa thoáng qua như mây