Những ngày yên ắng



Những ngày yên ắng bên ngoài nhưng bên trong xáo trộn và căng thẳng mọi lúc như thế này, làm mình xuất hiện những cảm xúc lạ không liên quan gì đến lý trí.

Như là sợ hãi những thứ không đâu, nhỏ xíu bên ngoài cổng trường, cổng nhà, trên đường về. Phải chăng tại mình đã giam hãm mình nhiều quá trong bốn bức tường, trong thế giới không đổi của mình? Hoặc do mình lo quá nhiều cho một thứ mà bỏ qua những bất an khác?

Lạnh lẽo. Run rẩy. Ban đêm con người nhỏ nhoi của mình lấn át mọi nỗ lực ban ngày. Căn phòng bừa bộn. Cái gương trong. Ở đó mắt mình nhìn vào chính đôi mắt mình đang xám lại, mệt mỏi. Mình một mình nghe thấy tiếng thở dài của mình. Mình ấn nút cho cassette chơi nhạc. Mình cố gắng tìm một giai điệu gì đó mới, nhẹ nhõm, trong sáng, nhưng mình chỉ tìm thấy mấy cái đĩa quen, ở đó tiếng nhạc làm hiện lên những hình ảnh nhỏ bé nhất của mình ngày xưa.

Khi những nốt nhạc đầu tiên vang lên, mình cứ ngỡ như mình đang sống trong một bộ phim ngắn không lời thoại.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chòm sao hình dấu hỏi

tự do của mùa hè

một kiếp người vừa thoáng qua như mây