Đêm mơ Hà Nội...

Đầu tuần sau mình ra Hà Nội.
Mình nghĩ lại rất kĩ những gì xảy ra suốt 4 năm ở khoa. Nhiều khi do thất vọng với bản thân, mình trút niềm căm ghét vào nơi đó.
Mình hình dung cảnh mình sẽ ngồi thật lặng, nghĩ thật chậm ở khoảnh sân xanh cỏ trước cửa khoa.
Mình đã tưởng tượng ra cảm giác tiếc nuối của mình, lòng thương vô hạn đối với những người đã dạy mình, bảo vệ cho mình, đại xá cho mình lần này lượt khác ở khoa. Mình tưởng tượng ra nỗi thèm muốn được ngồi ở giảng đường nhà B, nghe thầy Hiếu, cô Bình giảng, để làm lại những gì hồi đó mình làm sai. Mình sẽ học cách thích nghi, sẽ chăm chỉ gấp bội, bớt nhỏ nhen, bớt mơ mộng.
Loáng cái, mình ngoảnh mặt quay lưng đã tròn một năm. Kể từ đó không một lần nào mình thấy tiếc hay nhớ. Mình có thể lãng quên nhanh chóng quá.
Mấy thứ như quay lưng, lật mặt, bội bạc học rất dễ, làm rất dễ. Tử tế, yêu thương những thứ mà dù bất cứ lý do gì vẫn phải tử tế, yêu thương, mới khó.
Ôi.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chòm sao hình dấu hỏi

tự do của mùa hè

một kiếp người vừa thoáng qua như mây