Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 9, 2020

châu báu chất đầy thế giới

Hình ảnh
1. Ngày đã hoàn thành quá nửa vào lúc 3 giờ chiều. Nắng chiều hãy còn ở trên cao, ngoài cửa sổ nắng còn nhảy nhót và buổi chiều đẹp quá chừng, nhưng chẳng còn bóng trẻ con ở lại. Nhiều lần đi trong trường vào giờ đó, cứ tấm tắc tiếc rẻ, sao mọi người từ người lớn tới trẻ con đã vội về nhà, để lại khung cảnh này chẳng cho ai cả. Khoảnh đồi nhỏ xanh um, những toà biệt thự xinh xinh được tô vào chút sặc sỡ của trẻ con. Công việc dọn dẹp ở mọi góc của trường đã được làm nhanh chóng gọn gàng, ai thoăn thoắt việc người nấy để đúng 3 giờ chiều là mọi thứ dừng lại. Vài người nước ngoài hẹn nhau trước cổng trường, ra chiều sẽ có gì đó vui lắm tối nay. Tiệc tùng lớn hơn thì sẽ đến vào chiều thứ Sáu, khi mà cả nhóm bọn nó có khi phải bỏ xe lại trong trường. Tóm lại lúc này, 3 giờ chiều, yên tĩnh tới khó tin. Có mấy chiếc lá rớt xuống vì gió, xoay xoay. Có lần em Đ. xem hình, liền nói với mình: "Nhìn buồn quá chị". Bao lần bước qua đây, nhưng mắt chẳng nhìn tim cũng không thấy gì. Lúc mả

thức dậy đi khi tháng Chín sắp qua

Hình ảnh
Một ngày tháng Chín.  Sáng ngồi với M. hơn một tiếng để nói về chương trình. Nôn nóng chia sẻ và được giúp đỡ chen lẫn với lo lắng, tự hào vì sự chăm chỉ. M. dễ thương quá với điệu cười hiền và thái độ nhiệt tình cực kỳ vô tư đó. Như thể thực sự là nó đến từ một hành tinh khác, lánh xa mọi hục hặc mệt mỏi chen chúc ở xứ này. Lớp học đông, có hôm ngoan, có hôm không. Sh. nói rằng mình là loại giáo viên quá lịch sự, nhẹ nhàng. Và mắt bà sâu thẳm nỗi lo khi nói hai từ đó. Đó không phải là một phán xét, mà là một lo lắng cho mình. Sự nhẹ nhàng là lựa chọn của giáo viên bởi không ai nói rằng chúng ta buộc phải dữ dằn mới ra dáng. Nhưng điều đó cũng nói lên rằng con người hết sức mong manh, có thể tan vỡ, tổn thương, hoặc đơn giản chỉ là sẽ bị mệt rất nhiều. Lớp học đông, có hôm ngoan, có hôm không. Hôm nay thì không. Sự hỗn loạn sẽ dần dần muốn vỡ ra vào khoảng giữa học kỳ. Mùa thu, một đợt term break đang tới gần. Sáng mùa thu, có ảnh hưởng bão từ đâu đó, lạnh, tới trường, ngôi trường cũ,

quên mình từng yêu

Hình ảnh
Hee đã hết gào đực.  Tròn một tuần gào đực, nó như biến thành một con mèo khác. Động vào liền giãy nảy lên. Ngủ một mình, hoặc không ngủ. Ăn trên tay người, mà cũng chỉ ăn xã giao chứ gần như là nhịn. Đêm Hee ngồi thành cửa sổ nhìn về phía mà từ đó, dạo nọ con mèo đực đã xuất hiện. Có khi ngồi hàng giờ không có gì xuất hiện. Có khi lẻn ra ngoài bằng cửa chính, một mình dò dẫm ở cái ban công tối đen mà ngày thường nàng công chúa yểu điệu không bao giờ thích bén mảng. Cô gái đang bứt rứt ấy cứ nhón từng bước trong bóng tối, một thân một mình, mắt nhìn về hàng hàng mái nhà rộng nối tiếp nhau. Biết đâu một bóng đen to lớn, khoẻ khoắn sẽ xuất hiện? Sẽ nhảy phốc lên qua những gồ ghề, những khoảng không như người khinh công, bạo dạn và dũng mãnh, để đến bên nàng. Có thể, trong con mắt nàng mèo vào mùa sinh sản, hình ảnh con đực sẽ đẹp đẽ như vậy, tức là nó sẽ tạm tời mù loà. Hoặc cũng có thể, nó chẳng cảm thấy gì, chẳng nhận định gì, chỉ có những ... hoocmon cứ đẩy nó bước về phía đó. Con vật

Hàng năm

Hình ảnh
  HÀNG NĂM Hàng năm, hàng năm Tuổi đếm theo năm Trẻ lớn từng năm Nụ cười biến đổi Mắt lạ nét thay Có những khi Chỉ muốn ở hàng năm hàng năm Đúng chỗ này Một chỗ ngồi êm Vắng vẻ Hàng năm không người lại qua Hiểu biết và cái đẹp Hình thành qua hàng năm Muốn chỉ làm đúng một việc Lụi cụi không tên tuổi Hàng năm Có được không? Hàng đêm Chuyện cũ ghé thăm Hàng ngày Người ghé mắt dòm qua, thả nhẹ lời nhắc Thả nhẹ tiếng xì xào Bóng tối trong lòng không chịu ngủ Thỉnh thoảng cất lời đòi công bằng với ánh sáng Có những vết thương Phải mất hàng năm Hàng năm hàng năm Hàng hàng lớp lớp Hằng hà sa số Hằng thế kỷ Hằng nhớ hằng mong Hằng vô biên Nhỏ nhoi trong vũ trụ Hàng hàng nước mắt chảy Hàng phi lao tóc trắng bay bay.

Chốn đó buồn

Hình ảnh
1. Tối nay giúp anh T. bán một thùng sách trên Nửa Đêm. Một thùng sách nặng. Mở thùng ra thấy toàn sách văn học. Những cái tên mà người nào hay săn sách (chưa bàn tới chuyện đọc/đọc được không) cũng đều biết. Như tên những nhãn đồ hiệu. Nghe sang, và có phân chia sang ít, sang nhiều nữa. Đại khái vậy.  Một thời lặn lội hóng hớt trong các cộng đồng sách vở nhỏ, cũng như lanh chanh đi bán sách rong, đủ để tối nay trào lên cảm giác lạ lùng trong lòng khi mở thùng sách cũ. Những cuốn sách chẳng mới mà được giữ phẳng phiu. Những cái tên nghe như tên bạn, còn dễ chịu hơn nghe tên đồng nghiệp, tên sếp, tên học trò. Những cái giá chẳng thể nào mà tính được, những con số in dưới mã vạch cũng chỉ tượng trưng, người thích nó luôn biết tự làm giá cho nó. Những vật cũ mèm nằm lẳng lặng trên giá, chẳng đòi hỏi được quan tâm, cứ âm thầm ở đó bên ta. Nhìn ta khóc, nhìn ta cười, nghe ta thở dài. Trong những đêm khuya chỉ còn tiếng quạt. 2. Một cộng đồng những kẻ tìm kiếm điều gì đó khác ở ngoài kia. Tr

Một ngày đi dạy

Hình ảnh
 Một ngày đi dạy bình thường sẽ như thế nào? Sẽ đầy ắp sự kiện. Sẽ lẫn lộn buồn vui. Sẽ thấy từng bước tiến nhỏ xíu của cả trò lẫn cô, từng người nhích dần trên hành trình học tập của mình. Sẽ hối hả vào đầu ngày, tất bật chuẩn bị mà không khi nào thấy đủ. Sẽ loay hoay để cân bằng giữa sự đơn giản, đi vào trọng tâm với sự đầu tư, chỉn chu, kỹ lưỡng. Sẽ lưu luyến vào cuối ngày, cứ muốn ngồi đó mãi với căn phòng mà mình đã tỉ mẩn từng góc nhỏ. Muốn tự tay sắp xếp lại bàn ghế, nhặt rác, và đem đồ dùng học tập vương vãi để vào đúng nơi. Thích nhìn ngắm lại đồ đạc, gọt mấy cây bút chì, phân loại lại những gì đang lẫn lộn. Thích tìm cách bài trí hợp lý hơn sau khi xem xét các bất tiện khi sử dụng. Thích xem lại từng rổ tài liệu, lớp một, lớp hai, lớp ba, lớp bốn, lớp năm, lớp bảy, lớp tám,... Học tới bài nào rồi, đang đi tới đâu, tiếp theo sẽ nên là cái gì... Sẽ chẳng muốn về... Ngoài cửa sổ nắng sẽ tắt, đêm sẽ buông, đèn thành phố lung linh bên kia cầu Sài Gòn, ánh sáng dường như len lỏi và