Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 12, 2020

nửa đêm ở route 66

Hình ảnh
hai ngày cuối tuần thành phố bỗng đông lên bất ngờ. người chen nhau đi giữa đường. thành phố hiện đầy trong story và album ảnh trên mạng, lướt Facebook và instagram một vòng có cảm giác cả nước đang rủ nhau lên đây trong dịp cuối năm lạnh lẽo mà thơ mộng này. trên đường, thỉnh thoảng mình sẽ bắt gặp một vài cô, chị cúi xuống, dí sát mặt vào bông hoa cẩm tú cầu to vừa bằng cái mặt họ, tay đưa điện thoại chụp hình kiểu selfie (nhưng mình không nghĩ là chụp kiểu đó sẽ đẹp). một người phụ nữ khác vừa ngồi sau xe ôm vừa đưa điện thoại ghi lại hình ảnh con đường trước mặt đang chạy thẳng vào màn hình (mình cứ nhìn mãi để xem con đường cô ấy đang quay có gì đặc biệt).  trên đường đi, tùng được trồng thẳng tắp thành từng dãy, điểm dây leo nở đầy hoa màu cam. những bụi cẩm tú cầu được cố ý phủ khắp thành phố. những luống hoa hình vuông, tròn, tam giác khéo léo lấp khoảng trống ở các ngã ba ngã tư đường. hàng quán mọc lên, bao nhiêu cũng là không đủ. các biển hiệu mời gọi, cái thì theo kiểu sang

Nửa đêm ở Đà Lạt

Hình ảnh
1. Đêm nay trời không lạnh như hai hôm trước, có thể phong phanh một chút mà vẫn thấy ổn, chỉ man mát chứ không bị rét. Chú chó tên là Bông Nhỏ đã thập thò ở cửa phòng mình suốt mấy hôm nay. Chú ta ngoan đến độ chỉ nằm ở đó, nhìn vào với đôi mắt sâu thẳm như muốn nói gì, nhưng không dám bén mảng vào bên trong dù mình gọi vào. Vài ngày trôi qua, nhắm chừng mình cũng cởi mở và cho phép, chú ta lò dò ở cửa, bước vào một chút. Mình ôm nó vào lòng, nó sung sướng nằm im, mõm gác lên vai mình. Khác với con mèo ở nhà cứ cựa quậy muốn vùng chạy mỗi lúc bị ôm, Bông Nhỏ lim dim hưởng thụ, thở nhẹ nhàng thư giãn. Mình trải chiếc khăn quàng cổ thứ nhất của mình lên sàn, nó tới nằm. Và hai tiếng sau nó vẫn nằm đó, cách xa mình, khá xa, nhưng đủ để nó biết mình đang ở đó. Mình ngồi trên đệm xem phim Midnight in Paris , hết bộ phim nó vẫn nằm đó, ngủ say sưa. Khuya hơn, thấy nó trở mình và rên nhẹ, mình sợ nó lạnh nên lấy chiếc khăn thứ hai trùm lên người cho Bông Nhỏ. Ngoài trời ếch nhái và những loạ

Đà Lạt cuối năm 2020

Hình ảnh
Mình lại lên Đà Lạt sau một năm bận rộn. Một năm tròn đi làm và nửa năm đi học. Những dịp được nghỉ, mình luôn muốn đến một nơi thân quen và dễ thương để được nghỉ ngơi, có cảm giác tự do, được ... tiêu tiền và làm đủ thứ mình thích. Năm nay Đà Lạt đã không còn Thích Home của Nhã. Mình lên ở Làng Chân Đất của em Phúc. Thật may vì vẫn còn nhà của Phúc cho mình ở, vì mình chỉ thích ở chỗ quen, gần người quen, để có cảm giác như ở ngôi nhà thứ hai. Nhớ có đợt nọ, nhà Nhã kín phòng, mình đã xin bạn ấy cho dựng một cái lều để ở. Lần này thì Phúc đã để dành cho mình một căn phòng rất xinh trên gác mái. Mỗi sáng Phúc chở mình đi lên dốc để từ đó, mình bắt xe Grab đi vào trung tâm thành phố. Hôm nay mưa phùn, Phúc sợ mình bị ướt nên "gửi" mình ở chỗ một cô hàng nước.  Hôm nay mình đi ăn ở một quán Âu tên là Carrot. Tự dưng mình rất thèm món Âu (dù ở trường, cứ ngửi thấy mùi khoai tây nghiền hoặc thịt bò bằm là mình thấy mắc ói). Mình thích bánh mì sourdough với salad, trứng ốp la, mì

về giá trị vững bền và không gian mạng

Hình ảnh
1. Bây giờ là tháng mười hai. Những ngày đầu của tháng mười hai, nhưng là những ngày cuối của học kỳ và cũng là những ngày cuối của mình ở EIS.  Buổi sáng, J. báo cho mình về giáo viên mới và nhờ mình hướng dẫn công việc cho cô đó vào những ngày sắp tới. Mình vui vẻ và nhiệt tình nhận lời. Sự xuất hiện của giáo viên mới không khỏi gợi lên trong mình những suy nghĩ. Tất nhiên. Đầu tiên, mình thấy mừng cho các con vì mình có cảm giác tin tưởng vào người giáo viên mới này. Chị hơn mình nhiều tuổi, dường như đã có con cái cũng như nhiều năm kinh nghiệm ở trường quốc tế. Mình cũng tưởng tượng cảm giác của chị vì một năm trước mình cũng ở vị trí này: có công việc mới, những thử thách và hy vọng mới. Kết nối với người này cũng giúp mình một bước nữa hiểu biết thêm về những nơi làm việc khác và những người đã đang làm việc trong các trường quốc tế.  Lẩn thẩn thế nào mình lại ngồi nghĩ về môi trường mà mình đã gắn bó trong một năm qua và tới thời điểm này mình thấy biết ơn vì học được quá nhiều

Những hôm cuối kỳ

Hình ảnh
Tâm trạng bỗng chùng xuống sau khi dạy xong lớp 4, giờ ASA. Sẽ có vô số giờ học xảy ra trong cuộc đời của một người giáo viên. Sẽ có thành công, và có cả ngậm ngùi. Cơ bản thì không việc gì phải vội. Nhưng việc đúc kết từ những tiết dạy đã qua thật cần thiết. Đúc kết một cách tề tĩnh, tỉnh táo. Hôm nay dạy xong lớp 4 mình nhận thấy các bạn bắt đầu có xu hướng nhõng nhẽo, đòi hỏi. Chúng được chiều hư. Mình luôn dùng tình cảm, lời nói, nhẹ nhàng và không cố gắng để tỏ ra dữ dằn. Học sinh đánh hơi phong cách giáo viên nhanh. Sau một thời gian chúng sẽ nhờn. Đặc biệt là học sinh lớp 3 trở lên. Từ lớp 2 trở xuống thì không sao, cơ bản vẫn ổn. Một tiết dạy không được chuẩn bị, chẳng có gì vui vẻ, học sinh lười và tham gia uể oải chỉ vì bị bắt buộc. Tất nhiên chúng vẫn có khoảng 50% sự chú ý và hứng thú, bởi vì chúng đang bước vào phòng của mình, và chúng biết mình là ai, tương tác với nhau trong giờ tiếng Việt nên sẽ có sự tôn trọng. Tuy nhiên mình cần suy nghĩ nghiêm túc về việc làm sao để