Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2011

Bất chợt Trung Thu

Hình ảnh
Người bán đèn dạo qua cửa nhà mang theo âm thanh của những chiếc đèn đồ chơi và ánh sáng màu đỏ, le lói một cách đáng yêu trong đêm bầu trời sẽ cao dần lên, qua đêm nay, đêm mai, đêm mai nữa, cho đến trung thu trăng vằng vặc ánh đèn đó, thứ âm nhạc đó thu hút tâm hồn tôi tôi nhanh chóng giữ chân người bán đèn ở lại rồi thoăn thoắt, tôi leo xuống từ giường tầng, háo hức sà vào những món hàng bày trước cửa bỗng tôi quên đi mình đang ở trong những ngày của tuổi hai mươi... * tôi không còn nhớ rõ ràng được nhiều kỉ niệm, nhưng tôi thấy có một cái gì đó thức dậy có khi tôi học theo một nhà thơ nọ than thở, ôi tôi đã được trẻ đâu mà già nua mau đến nhưng thì ra không phải thế, tôi cũng có thơ ấu như bao người, một thơ ấu nguyên sơ, hồn nhiên bằng chứng là chúng đang trở về đây này hay chỉ là do tôi tưởng tượng, tất cả sự hồn nhiên ấy... không rõ phải giải

Bóng chiều

Chợt buồn lắm. Tôi ngồi chèo queo trên hành lang khoa toán - tin xa lạ. Rồi một mình, tôi đi sang khoa văn. Không hiểu sao tôi đã yêu nơi này như vậy. Hôm nay thứ bảy, người ta không làm việc. Tôi thấy bóng tôi trong cửa kính đóng chặt. Tôi đã một mình đi theo bao tình yêu. Có khi tôi rất lặng lẽ làm việc đó, dù lòng xốn xang yêu thương. Một mình tôi dõi theo điều tôi yêu là đủ. Bất kể nhiều cánh cửa rất đỗi lạnh lùng. Tôi thấy tôi như người này: tảng sáng, mang tay nải ra đi, đường xa vạn dặm, nuốt nước mắt dọc đường, tìm một hình ảnh đã trót khắc vào lòng. Ai khuyên can tôi cũng chỉ thích sống cô đơn, vô vọng như vậy, suốt đời ở vậy mà chờ đợi, dẫu biết là xuân bất tái lai. Chiều nay, dòng người ào vào tôi. Không ai nghe lời rủ rê của tôi để mà ngồi xuống với tôi một chút. Sao bỗng sợ sệt thế giới như vậy, sợ lắm. Tuần mới sắp tới rồi, tôi sắp vào

Số điện thoại của anh tôi

Hình ảnh
Hầu như ai cũng có một số điện thoại của mình. Thậm chí hai hay ba số. Anh trai tôi thì khác. Anh ấy có một trăm số điện thoại. Nhưng anh ấy cũng không có số điện thoại nào cả. Khi người ta không còn điện thoại nữa, và không biết bao giờ lại có một cái khác, thì số máy cũng chẳng giữ làm gì. Anh tôi có nhiều vấn đề về tâm lí, ít người hiểu được. Tôi thì hiểu. Nhất là những lúc anh ấy bán đi những chiếc điện thoại để có tiền tiêu. Tôi không hề trách anh, thật lòng. Tôi quen rồi. Tôi vui vui khi thấy anh tôi bắt đầu dùng lại một số nào đấy. Điều này tạo cho tôi cảm tưởng mọi việc đang rất ổn, anh có những công việc phải liên lạc nhiều và các mối quan hệ của anh đều ok. Anh không cần tiền, không bán điện thoại. Anh tôi có một số điện thoại, chỉ một thôi, đó là điều vui biết bao. Khi nhắn tin cho anh không được, tôi đoán ra có điều trúc trắc

Vẽ ước mơ

Hình ảnh
             Tôi ước mơ xây một ngôi nhà. Đó là một ngôi nhà ngói, không cần tầng gì hết. Cũng không cần phải ngăn thành các phòng, vì chỉ một mình tôi ở đó. Có một gian lồi với cửa sổ rộng nhìn ra vườn. Trước cửa sổ là bàn làm việc của tôi. Đừng bé quá vì tôi là người bừa bộn, bàn bé sẽ không có chỗ để giấy và sách vở lung tung, với lại khi làm việc tôi thường dùng rất nhiều tài liệu. Bàn có ngăn kéo nhưng không cần tủ bên dưới ngăn kéo và càng không cần khóa như các loại bàn bây giờ. Thay cho tủ đấy là các ô như ô trên giá sách. Thật thoáng, tôi sẽ có chỗ nhét tài liệu và coi như có thêm một giá sách nhỏ.        Hai bên bàn làm việc là hai tủ sách rất rất to. Tôi không phải là một người đọc nhiều. Đấy là giá sách cho cả cuộc đời. Ban đầu chúng sẽ trống. Dần dần tôi sẽ lấp các ô trống. Có thể khi tôi sẽ mất trước khi tủ sách đầy. Nhưng con tôi sẽ cho thêm sách của nó vào. Và tất cả chỗ sách bây giờ là dành cho nó đọc.        Nhưng cũng chưa chắc tôi đã có con. Tôi xây nhà này

Những thứ đồ cũ

Hình ảnh
Lục lại rương thấy mình có nhiều đồ lưu niệm cực nha. Nhớ các bạn. Mình có cái túi đựng xu Vinh mua. Sinh nhật năm nào cũng đến với mình. Khi thì hộp sao, khi thì túi xu, móc khóa Đô rê mon, khi thuyền buồm. Đều đẹp tuyệt. Thảo béo đi Hội An thì mua đèn lồng, đi Trung Quốc mua con công. Mình còn nhớ quà của Thùy là con cú. Hàm ý gì đây? Cái hộp bút mua ở nhà thờ Nguyễn Du. Tảng đá có chữ thư pháp Thoa tặng. Trên đó ghi câu mình thích, trên vạn dặm hãy chọn một dặm đường. Cũng có một món quà thư pháp khác, là tờ tranh của Dung trưởng. Với Dung, luôn luôn là một sự đồng cảm đặc biệt. Mình ngồi sát cậu ấy suốt 3 năm và hầu như tâm sự mọi chuyện. Câu Dung tặng mình cũng rất thích. Còn lại ở đây cả quả cầu bằng giấy Võ làm, Con rùa Quốc tử giám của Võ. Chỉ mong bây giờ vẫn thế, đi đâu các bạn cứ nhớ đến mình là vui. Chiếc vòng mã não màu hồng la