Những ngày nặng nhọc

Mỗi khi gặp một sự việc ngoài ý muốn, khó khăn nhất là mình phải vật lộn với con người mình. Tính tình mình nên ra sao, tình cảm mình nên thế nào, ngu hay khôn, thẳng hay khéo, và quan trọng nhất là làm sao giũ bỏ gánh nặng trong tâm trí này để sống cho ra sống, thảnh thơi, chất lượng?

Bất kì lúc nào những vấn đề kia bay đến, mình cũng chông chênh. Tất cả những muộn phiền và thù hận chất đầy, làm mình nửa tin rằng mình đang sáng suốt, tỉnh táo hơn bao giờ hết, nửa lại có cảm giác mình đang trở thành người xấu. Để nói rằng có một cách nào đó giải quyết trọn vẹn, êm đẹp vấn đề, thật khó. Không chừng lần này mình chọn êm đẹp, lần sau mình sẽ phải gánh chịu hậu quả tai hại, khủng khiếp của cả nể, nhường nhịn.

Tất cả những điều đó hành hạ mình trong vài ngày nay. Tâm trí bị giằng xé dù mình luôn cố gắng cười nói với học sinh của mình. Yếu ớt tới mức, nghĩ tới cảnh về nhà một mình là mình ớn lạnh, y như những ngày cô quạnh ở Hà Nội. Hồi đó,  biết bao lần mình đã ngồi sụp xuống sàn nhà mà khóc bởi nhận ra rằng, mình bị cuộc đời bỏ mặc đã quá lâu.

Lo lắng cho mình nên tối qua anh chở mình về, sáng nay anh dậy lúc 5h30 qua đón mình đi dạy. Nhưng mình vẫn chưa yên ổn bởi ban đêm và buổi trưa, mình đều ngủ những giấc ngủ đau nhức, nặng nề nhất. Giấc mơ dĩ nhiên có màu sắc, bóng ảnh của những việc trên trường. Và mình luôn bị tỉnh dậy rồi không thể ngủ lại, cứ chập chờn trong những suy nghĩ chật ních đầu óc.

Mình cứ ngơ ngác không biết để làm gì? Mình cứ chờ đợi không biết để làm gì? Mình cứ dằn vặt chính bản thân mình để được gì nữa đây?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chòm sao hình dấu hỏi

tự do của mùa hè

một kiếp người vừa thoáng qua như mây