Bãi lầy



Mình từng nghĩ vui hay buồn là do mình lựa chọn. Mà không phải.
Bên cạnh con người lý trí đó, có con người cảm xúc. Lâu lắm rồi mình mới gặp lại nó: con Hà hay chán, hay buồn, hay hằn học. Chiều nay mình đã sửng sốt lắm. Hóa ra nó vẫn sống. Hóa ra nó vẫn là một phần của mình.
Nó đã từng là toàn bộ con người mình. Nó đã hại mình lên bờ xuống ruộng. Làm cho các mối quan hệ của mình sứt mẻ, làm mình mệt, yếu, công việc không thuận lợi. Mình đã mừng biết mấy khi tống tiễn được nó. Mình mừng như được lột xác. Mình nghĩ từ đây mình sẽ giã từ con người tiêu cực đó.

Nhưng nó cũng là phần rất con người, đáng yêu của mình. Nó làm cho anh Khuê luôn dịu giọng xuống để dỗ dành, an ủi mình. Anh làm đủ mọi cách để mình vui, những khi đó mình thấy mình may mắn. Nỗi buồn chán làm cho mình lấn cấn bên trong, xua tan những ảo tưởng, không còn đánh giá quá cao vai trò của bản thân. Nỗi buồn chán giúp mình nhận rõ chân tướng của những xởi lởi giả tạo mà mình lẫn mọi người hay thể hiện, mình không còn là đứa dễ thỏa hiệp như cách đây mấy tiếng nữa. Mình khó tính. Mình không chịu đựng được nhếch nhác, hai mặt, dối trá. Mình ghét đời. Mình ỉu xìu nằm xuống với nỗi hận thù bé bỏng của mình.

Lâu lắm rồi mới nằm thật dài, thật yên trong bãi lầy quen thuộc khi xưa.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chòm sao hình dấu hỏi

tự do của mùa hè

một kiếp người vừa thoáng qua như mây