Cô Vân

Nửa đêm nước mắt chảy hoài vì thương cô đang bị bệnh. Mình đã nghe tin từ mấy tháng nay nhưng mình không tin đời bất công vô lý thế.

Nghĩ đến nửa tháng nữa về Vinh thăm cô là lại bao nhiêu buồn và thương. So với hồi đó, mình vẫn là đứa con nít ngây dại, hay làm thơ tặng cô, viết bao thứ nhỏ xinh về cô trong nhật ký hàng ngày. Mình nhớ mình đã được cô thương nhiều như thế nào. Ngày cuối năm học, cô tặng mình cuốn sổ Pupil xanh của Hồng Hà. Khi mình ở trọ lần đầu, dù mình không còn học trường Đặng nữa, cô vẫn tới thăm mình, mua cho mình một khúc giò và nửa bắp cải. Cô sợ mình ở một mình, ăn không hết, đồ hư mất. Cho tới tận bây giờ, cô vẫn thương mình như vậy. Cô nhớ như in chuyện gia đình mình và hỏi thăm, mình ra về cô chở ra tận bến xe, nhất quyết trả tiền xe khách. Cô Vân dặn mình, sau này vào Sài Gòn nhớ mua xe Nozza đi cho nhẹ. Cô còn hứa cho mình giáo án cấp 2 để mình dạy nữa.

Mình chưa lấy giáo án của cô, nhưng mình nhớ được một cách rất lạ lùng nhiều điều cô dạy hồi đó. Mỗi khi đứng trên bục giảng mà bất chợt nhớ hồi lớp 9 cô Vân dạy cho bài này như nào, thì mình lại thấy mình quá bé nhỏ và thèm thuồng những giờ học ngày xưa.

Hiện tại đang xảy ra giống như một giấc mơ tàn nhẫn, xấu xí. Còn quá khứ thì thần tiên, ấm áp như câu chuyện cổ. Ở đó vang lên mấy câu thơ dại dột lần đầu mình viết tặng cô mà mình vẫn còn nhớ như in:

Cô giáo của chúng em
Là cô Vân xinh đẹp
Người hiền hậu dịu dàng
Với nụ cười thân thiện

Bài học sao dễ hiểu
Lời cô nói dịu êm
Em khắc ghi từng chữ
Trọn đời không thể quên

Cô giống như bà tiên
Trong câu chuyện cổ tích
Mang nhiều phép màu nhiệm
Cho chúng em lớn lên

Em rồi sẽ lớn lên
Không còn học cô nữa
Nhưng em sẽ không quên
Người hiền hậu dịu dàng
Với nụ cười thân thiện
Cho em có ngày mai.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chòm sao hình dấu hỏi

tự do của mùa hè

2022