Một đêm

Phụ huynh chửi cho một tăng dài 30 phút.
Không muốn làm GVCN ngay từ đầu mà vẫn bị ẩy vào làm, giờ ăn chửi chả biết nói sao.
Ở LSTS phụ huynh là ông hoàng bà chúa còn GV là thùng nước lèo.
Hậm hực về tới nhà đã thấy người yêu chờ trước cửa.
- Anh chở em đi vòng vòng cho em đỡ buồn nghe?
- Dạ.
Nói rồi đứa nhỏ ngồi ôm bụng đứa lớn đi xa thật xa, ra tận ngoại ô, chỉ đi thôi chứ không dừng ăn uống chơi bời gì cả.
- Em có biết tại sao ở đây lại lạnh không?
- Dạ không.
- Vì nó sạch và trong lành đó em.
Dọc đường có rất nhiều thứ. Có nhiều cây bụi hai bên đường, ở giữa là đại lộ thênh thang, thiết kế cầu kì, giao cắt phức tạp, đằng xa là công trình đang làm dở, ban đêm thắp đèn rực sáng như quảng trường. Có cái hầm chui dưới lòng sông, nước chảy ầm ầm trên đầu. Có con tàu lớn, thân gỗ bóng nhoáng, căng đôi buồm vĩ đại, trong khoang rực rỡ ánh sáng như một khách sạn hạng nhất.
- Em có biết tại sao đi dưới hầm lại ồn thế không?
- Tại vì nước chảy phía trên đó anh.
- Anh nghĩ cũng không hẳn.
...
- Trời tàu ở đâu mà đẹp thế anh?
- Nó vẫn ở đó lâu rồi mà em.
- Sao giờ em mới thấy?
- Thì có lúc nó đứng đó, có lúc nó lại chạy đi. Nó là tàu mà, có phải chỉ đứng đó cho mình ngắm thôi đâu.
...
- Em cứ đòi về nhà. Chứ em mà về, em sẽ buồn chết mất nhỉ? Tính em ham vui mà.
- Dạ.
...
- Ngón tay em ngắn thế thôi nhỉ? *Mân mê mân mê*
...
- Em đừng buồn. Chẳng bao giờ mình thật sự sẵn sàng, thật sự hợp với việc gì đâu. Cứ làm đại đi, sai đâu sửa đấy. Nên em cứ vậy mà chủ nhiệm tiếp thôi. Chuyện yêu nhau cũng nên như vậy. Mình có sẵn sàng đâu, mình cứ làm đại thế mà rồi lại ra trò. Đúng không em?

Nhận xét

  1. ^_^ lời trò chuyện dễ thương quá, bao giờ tôi lại được yêu như thế này hã trời.

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chòm sao hình dấu hỏi

tự do của mùa hè

một kiếp người vừa thoáng qua như mây