Chủ nhật trời không mưa

Ở một nơi, vào một mùa mà ngày nào cũng mưa, một ngày cuối tuần mà lại không có mưa quả cũng có thể xem là trời đẹp.

Cái ranh giới giữa im lặng và cất tiếng nó thật mong manh. Mỗi lần quyết tâm im lặng thì lại thường không được lâu. Nhưng sự cất tiếng cũng không làm cho lòng thoải mái.

Cứ loay hoay trong những nhân dạng, bản tính, thói quen không thực sự là mình. 

Một cuộc nói chuyện với chị Q. đánh thức vài điều.

Nhưng điều mà ta biết chắc lúc này đó là những dấu hiệu của một kẻ vô lại:

- Siêng dùng FB.

- Reply tất cả người hâm mộ.

- Post những post bài bản và nằm lòng công thức câu like.

- Những thứ họ khen là những thứ họ còn chưa kịp đọc hết.

- Những người họ bá cổ ôm vai check-in là những người họ còn chưa kịp tìm hiểu.

- Họ ăn cắp ý tưởng và ăn cắp cả sở thích của người khác. Nhưng trên mạng xã hội thì mọi thứ mất dấu rất nhanh và nhanh chóng trở thành của họ.

Viết tới đó thôi, để dành sự mạch lạc cho những hôm rỗi. Nợ nần bài vở ngập đầu, công việc còn chưa vào đâu. Mà nỗi chán thì cứ ngự trị như một con sinh viên ất ơ. Như một đám mây nặng trĩu không rớt xuống được thành mưa. Trong một ngày Chủ nhật trời không có mưa.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chòm sao hình dấu hỏi

tự do của mùa hè

một kiếp người vừa thoáng qua như mây