Một câu hát ứa ra từ tim

Có nhiều lúc mình thấy mình chẳng yêu nhạc, có nhiều giai đoạn, mấy tháng không nghe chút nhạc nào. Nhưng thật ra ai cũng thích nghe nhạc mà, đúng không? 

Hôm nay mình cắm tai nghe vào thật sâu rồi nghe những bài hát cũ cũ mà hồi trước, mình đã lưu về chật cả ổ (D:). Mình thấy tuyệt lắm. Rồi tự dưng, bao nhiêu thứ tràn trề về lại. 

Nào là cái hồi cứ đeo tai nghe mà ngủ cho tới sáng, mặc cho lúc thức dậy rất đau tai và mệt. Rồi cả cái hồi bị Hải chửi ghê gớm vì đang đi cùng bạn cũng nút tai nghe. Hồi đó mình được Vinh tặng cho bộ tai nghe có nút cao su, nút vào là chặt kín, chỉ có mình cùng với âm nhạc vùng vẫy bên trong thôi. Xa hơn một chút thì mình nhớ cái hồi có thể thức thâu đêm repeat một bài hát, có thể rấm rứt khóc một mình, có thể sướng run người khi tìm được một đĩa nhạc hay, rồi đem lên lớp để í ới mượn nhau về chép lại, hay là ghi lời bài hát kín cả cuốn sổ, không quên vẽ tranh minh họa kèm theo...

À, mình còn nhớ ra là mình rất thích hát nữa cơ. Bài gì mình thích thì mình cũng hát được hết. Lâu rồi mình chẳng hát vì sợ xúc phạm bài hát mình yêu, nhưng hôm nay lạ lắm. Mình hát rất to theo lời một bài hát cũ. Không phải chỉ là chuyện thể hiện tài năng gì gì đó đâu, hát hò có một cái gì đó đã lắm, lâng lâng sung sướng lắm. Và mình nhớ lắm, những bài hát ấy đã ra sao lâu nay?


Thôi mình chẳng nói nữa, vì mình đang nghe nhạc. Mình chỉ muốn nói là mình thật lòng cũng thích nghe nhạc chứ chả phải không, và từ nay mình sẽ gắng nghe chăm chỉ. Dĩ nhiên vì bận, mình sẽ nhờ anh Khuê làm cho một cái list thật hoành tráng để nghe dần. Vì cái gì anh thích mình cũng sẽ thích và ngược lại mà.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chòm sao hình dấu hỏi

tự do của mùa hè

một kiếp người vừa thoáng qua như mây