quên mình từng yêu

Hee đã hết gào đực. 

Tròn một tuần gào đực, nó như biến thành một con mèo khác. Động vào liền giãy nảy lên. Ngủ một mình, hoặc không ngủ. Ăn trên tay người, mà cũng chỉ ăn xã giao chứ gần như là nhịn.

Đêm Hee ngồi thành cửa sổ nhìn về phía mà từ đó, dạo nọ con mèo đực đã xuất hiện. Có khi ngồi hàng giờ không có gì xuất hiện. Có khi lẻn ra ngoài bằng cửa chính, một mình dò dẫm ở cái ban công tối đen mà ngày thường nàng công chúa yểu điệu không bao giờ thích bén mảng. Cô gái đang bứt rứt ấy cứ nhón từng bước trong bóng tối, một thân một mình, mắt nhìn về hàng hàng mái nhà rộng nối tiếp nhau. Biết đâu một bóng đen to lớn, khoẻ khoắn sẽ xuất hiện? Sẽ nhảy phốc lên qua những gồ ghề, những khoảng không như người khinh công, bạo dạn và dũng mãnh, để đến bên nàng. Có thể, trong con mắt nàng mèo vào mùa sinh sản, hình ảnh con đực sẽ đẹp đẽ như vậy, tức là nó sẽ tạm tời mù loà. Hoặc cũng có thể, nó chẳng cảm thấy gì, chẳng nhận định gì, chỉ có những ... hoocmon cứ đẩy nó bước về phía đó. Con vật mạnh về bản năng. 

Nhẹ nhàng đi theo Hee, đứng yên nhìn nó nơi ban công lấm lét. Nếu biết mình đã bị phát hiện, nó sẽ quay đầu đi vào. Nó biết chẳng ai trong nhà này thích nó ra ban công. Bụi bẩn, tối làm sao leo giường, và lỡ lây bệnh tật gì bên ngoài... Nhưng thói quen ngày thường và những gì được rèn luyện đang chiến đấu với bản năng, khiến nàng ta vừa đi vừa cất lên những tiếng rên rỉ thảm thiết chưa từng có trước đây. Như đang khóc. Như là nghe lời mà vẫn bất mãn. Hẳn không cần một nhân hoá nào ở đây, mình cho rằng thực sự là Hee đang khóc. Mà nó khóc thì mình thấy tội lỗi lắm.

Ngày cũng như đêm, cứ cuộn lên, sôi sục lên những thèm thuồng. Cứ đứng ngồi rồi lại nằm, ray rứt. Không màng ăn uống, ngủ nghê. Có lăn mười vòng trên sàn nhà cũng không hết khó chịu. Mũi hồng, tai hồng, chân hồng, ... ti hồng, như thể máu nóng đang rần rật trong người suốt mấy hôm liền. Không gì có thể bù đắp, không gì kể cả bánh thưởng, patê, vuốt ve. Chỉ là cứ ngổng cái hông lên và cần một thứ duy nhất.

Nhưng rồi mọi thứ cũng trôi qua. Chiều thứ Sáu đặt chân lên thềm nhà đã thấy mèo ta hí hửng ra đón như mọi ngày. Tiếng kêu đỡ thảm thiết hơn, mà dịu dàng, mừng vui một cách chừng mực đúng như tính cách Hee ngày thường. Lại quấn người, con mắt lại hiền lành hết ngây dại, dáng lại thư thái, chậm rãi. Thứ thích nhất trên đời là ngủ, nằm yên nghe tiếng quạt, hàng giờ, ngủ rồi lại ăn, rồi lại ngủ. Và vui sướng mỗi đêm khi lớp chăn chiếu trải ra, nhảy tót vào chính giữa chỗ êm ái và chật chội nhất, cuộn tròn lim dim.

câu chuyện nọ kể về một con mèo có một triệu kiếp. Một con mèo mướp ngạo nghễ. Một con mèo mà vòng ôm siết chặt của cô bé, sự ưu ái của vị vua, hay bất kể sủng ái nào của ai cũng chẳng làm nó thôi căm ghét. Nghe hợp lý biết bao, loài mèo và cái thần thái bất cần đó. Nhưng rồi chúng yêu, yêu như chưa từng được yêu, như triệu kiếp thu nhỏ lại chỉ một lần này. Nếu để so sánh, thì Hee giống nhất với cô mèo trắng thanh cao và kiệm lời. Mình không khỏi nghĩ về tác phẩm Nhật Bản ấy mỗi khi nhìn ngắm lũ mèo. Và nhất là bây giờ đây, khi cô mèo trắng biết yêu, và chỉ muốn được sinh cho người mình yêu một bầy con thật ra dáng.

Song trong tình yêu, người ta thường chẳng chờ đợi được quá lâu, vì còn phải sống. Mèo mà gào đực quanh năm thì sống làm sao, đó hẳn sẽ là cảnh tượng thương tâm nhất thế gian. Nó phải quay trở lại làm Hee ngày thường thôi, một cô mèo nhà, lười thăm thú, sợ điều lạ, thích gần người. Nhịp thở êm êm, dáng ngồi vững chãi như núi. Ăn, ngủ, vệ sinh. 

Hee quên mình đã từng yêu.



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chòm sao hình dấu hỏi

tự do của mùa hè

một kiếp người vừa thoáng qua như mây