Caption cho album chưa đăng

Mình mua một cái máy ảnh chụp phim, để dành mãi tới lần này về Bình Định mới "khai máy". Vẫn còn nằm ở Bình Định, chưa vào Sài Gòn, chưa chụp hết một cuộn phim và dĩ nhiên chưa tráng phim, nhưng mình cũng đã hình dung ra dáng hình của cái album đó rồi. Sẽ ngây ngô, xô lệch vì tay máy mới vụng về. Sẽ hơi âm u vì những ngày này mưa liên tục và đêm nào ễnh ương cũng kêu ran lên từ một chân trời nào đó. Nhưng cũng sẽ dễ thương lắm vì cứ hửng nắng lên một xíu thì mình lại chạy ra vườn chụp mấy cọng lá, bông hoa, trái cây chưa chín.

Nằm ở đây, nghe tiếng ễnh ương và cả côn trùng giun dế gì đó xa xa, thấy cuộc sống này là nhẹ nhàng. Nếu vẫn còn cố gắng để sống nhẹ nhàng thì cuộc sống chưa phải là nhẹ nhàng. Nhưng ở Bình Định thì mình không phải cố gắng gì cả. Mọi thứ cứ trôi qua đơn giản. Cả những ước mơ lớn lao mình cũng quên đi. Cả những hậm hực. Vì mọi người ở đây sống với nhau thật nồng ấm.

Mình cứ mãi thắc mắc, tại sao cuộc sống lại chân tình và dễ chịu như vậy được? Rồi dường như mình nhận ra là người ta ít phán xét, để ý, phân biệt, bắt lỗi. Lúc nào trong tim cũng sẵn sàng chào đón nhau và cởi mở với sự khác biệt. Làm được như vậy thật khó và không phải trong hoàn cảnh nào cũng làm được.

Càng nghĩ càng khâm phục mọi người, càng yêu mến cái chân thật, tình cảm của gia đình này, nơi đã đón mình vô tư từ ngày mình mới chân ướt chân ráo theo anh về nhà. Nghĩ tới những câu chuyện rù rì của ba với anh, tiếng anh Khuê bu lu boa loa từ sáng tới tối, giọng nói nhỏ nhẹ của bé, nét lo âu ân cần và sự bao dung luôn làm mình bất ngờ của má, mình cứ cười mỉm trong đêm khuya. Mình thích cái cách gia đình này sống với nhau qua từng ngày, bên nhau yên vui và cũng đầy lo lắng, nhưng dù lo lắng hay yên vui thì vẫn bên nhau. Để mình hiểu hơn cái kiên nhẫn, thực thà của anh Khuê và hiểu điều gì đã giúp tụi mình đồng cam cộng khổ ba năm qua.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chòm sao hình dấu hỏi

tự do của mùa hè

2022