viết nhân dịp Phúc gửi cho xem hình Bông hồi nhỏ :)

Lên Đà Lạt nghe em
Sáng ra bế con chó nặng trịch lông xù
Đè nó ra bắt từng con chấy rận
Ngồi xích đu nhìn vào cả thung lũng không người
Thấp thoáng vườn hồng xác xơ sau mùa đậu trái
Con chó nằm im trên xích đu, không nhõng nhẽo, không sợ hãi
Rồi nhảy phóc xuống, cái mông ngoe nguẩy đi vào sân
Nơi đêm qua là một trại lửa bập bùng
Tỏa mùi lẩu ấm những đêm sương xuống lạnh.

Lên Đà Lạt nghe
Mở mắt ra không có gì cần làm gấp
Ngồi yên nghĩ xem giờ mình thích gì nhất nhất
Ra quán cà phê quen thì cứ leo lên xe
Mà ngại lên đèo thì ở nhà tắm chó
Nếu siêng hơn sẽ xịt sạch cả cái sân
Nếu lười thì cứ nằm trong chăn
Bình minh lúc hai giờ chiều cũng vẫn sớm
Lục tủ lạnh coi còn gì ăn được
Rồi chẳng mấy chốc đã lại thấy nắng tắt đi
Mây đùn từ dãy núi xa kia
Một hai đám rồi lát sau trắng trời choáng ngợp
Không sao chụp bầu trời và mây không sao chụp được
Không chụp được đường đi thong thả của mây
Không chụp được tiếng dế giun trong thung lũng vắng
Tiếng chó sủa bốn phía đều vang vọng
Mà còn lâu mới vang đến phố phường
Ánh đèn trên kia không chạm đến dưới này
Không kinh động nổi những vì sao cực sáng
Không nhòe nổi ánh trăng
Treo trên cành hồng khô khốc.

Những tiếng khen chê dưới đô thành biến mất
Không cần báo cáo cho ai ta làm gì, được gì
Không cần biết ai đang làm gì, được gì
Không cần trả lời: sao không vội về mà kiếm chác
Sao không lo nghĩa vụ, cái con, cứ chơi bời biếng nhác
Không còn biết đã bao ngày trôi qua
Không còn biết bây giờ tháng mấy
Hoa chi đang nở trên phố
Và đang là kỳ nghỉ phép nào trong năm
Người biếng lười đi, lôi thôi như vốn dĩ đã từng
Mặc đi mặc lại vài ba bộ
Lớp trong lớp ngoài lếch thếch, phối màu thì chả ra sao.

Bây giờ nằm đây nghe tiếng xe ồn ào
Với tiếng bài hát gì Tết Tết 
Họ đi đâu lo lắng gì mà ai cũng vội
Thời gian trôi, nghĩa vụ nặng nề thêm
Tấm xi-vi cũng xịn xịn lên
Còn bách-rao thì dày dày mãi
Ví đầy rồi lại vơi, người ta gọi là xoay vốn đồng tiền bát nháo
Còn mình thì cũng đã kịp xách va-li bay thêm mấy chuyến bay
Cứ đổi chỗ đời mình như thế suốt ngày
Thỉnh thoảng ngồi ngẩn ngơ quên nơi mình vốn ở
Vòng quay đời một khi bước vào là quay hoài như mắc nợ
Trời ơi chừng nào mới lại bỏ phố lên rừng?

Mong nỗi nhớ đêm nay rơi được xuống dưới lòng thung lũng.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chòm sao hình dấu hỏi

tự do của mùa hè

2022