nước mắt

FRANCOIS COPPÉE
"Người chỉ xấu xa, hư hỏng trước đôi mắt ráo hoảnh của phường ích kỷ; và nước mắt là một miếng kính biến hình vũ trụ."

Nửa đêm ở nhà Thảo, bỗng dưng khóc lóc âm thầm. Mình nhận ra hình như mình nhớ mẹ. Mới xa nhà có hai hôm đã nhớ mẹ nhiều lắm. Dù đêm mai là mình về nhà rồi, mình vẫn nhớ cảm giác mềm mại khi ôm mẹ và tất cả những ánh mắt cử chỉ lời nói dịu dàng của mẹ. Càng nhớ thì lòng càng đau thắt lại. Cuộc sống càng lúc càng đẩy mình đi xa mẹ. Dù luôn tranh thủ về với mẹ, thì bao giờ mình cũng sợ thời gian. Chẳng phải bây giờ mình mới biết sợ thời gian.

Mười lăm năm xa nhà, nước mắt của mình đã rơi không biết bao nhiêu lần. Cứ ngỡ như chỉ cần tắt công tắc mạnh mẽ, thả lỏng một chút thì mình sẽ tan ngay thành một vũng nước mắt. Mình luôn nghĩ như vậy.

Mẹ đã cho mình trái tim nhạy cảm quá, khiến cho mình cảm thấy bản thân luôn có sẵn quá nhiều nước mắt. Tới mức vô duyên.

Ví như hồi còn bé lúc ở nhà bác, mình có một khoái cảm kì lạ là được trốn trong nhà tắm, xả nước thật mạnh để khóc thật to mà không ai nghe.

Ví như lúc ở nhà Giang, mình hay ước quãng đường tới nhà văn hóa thiếu nhi xa thêm để mình được khóc nhiều hơn lúc ngồi trên xe. Khi gần tới nơi thì mình cũng tự động nhủ mình quẹt nước mắt.

Tất cả những lần đó, lý do đều là nhớ mẹ. Nghĩ lại mình cảm thấy cái hình ảnh đứa con nít tranh thủ từng lúc để khóc ấy, nó khủng khiếp quá.

Bởi vì ai đó đã dạy cho mình rằng khóc là đáng xấu hổ. Ai đó đã dè bỉu những giọt nước mắt trong sáng nhạy cảm đó của mình. Bởi vì xung quanh dường như mình không thấy ai khóc. Nên mình phải giấu nước mắt vào trong.

Nhưng nước mắt không tan đi. Chỉ ứ đầy, dồn lại, nằm đó. Đôi khi sau nhiều năm tháng, có một chuyện gì đó như cây kim chọc vỡ bọc nước mắt và mình sẽ khóc không giống bất kì ai. Mình khóc hu hu. Mình khóc như chưa từng được khóc. Để bù cho những ngày đã giấu nước mắt đi.

Như một lần nọ gần đây lắm, mình không thể nào điều khiển được cảm xúc và đã khóc tới mệt nhoài trước những người không nên khóc. Nhưng những kẻ gây ra nước mắt, đâu hiểu được nước mắt?

Rồi sau đó, như một thói quen, mình lại xấu hổ vì nước mắt của mình.

Đôi khi mình ước sao thế giới xung quanh có thể bớt ráo hoảnh đi để thông cảm với những giọt nước mắt. Mình ước sao có ai đó đến mơn trớn cảm xúc yếu mềm của mình, nói rằng mình đang làm đúng, và nâng niu những giọt nước mắt. Để mình chưa từng bao giờ phải giấu nước mắt đi.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chòm sao hình dấu hỏi

tự do của mùa hè

2022