24.02.2017

1. Tối qua tôi nghĩ về một câu chuyện và đã tìm xong giải pháp. Tôi viết sẵn trong đầu một "bài viết" khá dài. Đến sáng nay, khi nghiền ngẫm đủ lâu, lạ thay tôi thấy tôi có thể chỉ nói vài ba câu thôi là đủ rồi. Nếu cần thì mới triển khai tiếp các ý nhỏ hơn.

2. Hối tiếc lớn nhất của tôi về tuổi trẻ là đã quá coi thường những trải nghiệm bên ngoài và quá coi trọng sách vở. Nói vậy không phải là sách vở không quan trọng, mà là, theo tôi sách vở không có nghĩa lý gì với một tâm hồn "mũ ni che tai" với đời sống. Không có khía cạnh nào của đời sống là tầm thường so với "ngôi đền thiêng" văn chương sách vở. Khi tôi tự khép mình, từ chối đời sống mà tôi cho là nhạt nhẽo, tôi cảm thấy quanh quẩn, chật chội, thiếu dữ liệu trầm trọng cho suy nghĩ của mình, có đọc sách cũng không có gì để đối chứng.

3. Im lặng là sai lầm thứ 2 trong tuổi trẻ của tôi. Khi im lặng, tôi cảm giác suy nghĩ của tôi không thực là suy nghĩ, tức là tôi không cảm thấy có một suy nghĩ nằm ngoài từ ngữ. Khi im lặng, tôi cũng dễ dãi hơn với suy nghĩ của mình, chẳng hạn ai đó kêu tôi nói ra thử xem, tôi sẽ cảm thấy phức tạp khó nói hoặc chẳng thèm nói, và đó là điều kiện cho tôi đôi khi dung túng suy nghĩ của mình.
 
Ngoài ra, điều kinh khủng nhất của bọn hay im lặng (như tôi hồi trước) là bọn chúng rất hay phán xét ngấm ngầm các giá trị khác đang lên tiếng xung quanh và nhanh chóng gán vào đó các tính từ "ồn ào", "nông cạn". Đó là suy nghĩ từ một phía, không chính xác. Ngược lại thì người im lặng ít cho người khác quyền phán xét mình bởi nghĩ họ "Biết gì mà nói".

Tới giờ tôi tin rằng thật sự không thể có cách nào dễ dàng để giúp con người hiểu nhau như bằng ngôn ngữ. Nghĩ vậy tôi mạnh mẽ. Tôi thấy mình muốn trò chuyện với thế giới.

#photobyme :)

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chòm sao hình dấu hỏi

tự do của mùa hè

2022