Ngày này hai năm trước



3/1/2014
"mình nhìn thấy vẻ đẹp của buổi sáng mùa đông, khi lâu lắm rồi mới dậy sớm một hôm. người ta đang làm việc, trời ơi, hầu như tất cả đều làm việc từ rất sớm trong cái mùa rét mướt mà mình chỉ muốn lười biếng.

hôm nay mình kiếm được 25 nghìn bằng việc dậy sớm giao sách. vì thế mình dè sẻn khi tiêu tiền hơn, dù trong ví vẫn còn tiền bố cho. kiếm tiền cực nhọc mà tiêu pha lại thật dễ. mình nghĩ rằng mình đã học được điều gì đó thật mới trong buổi sáng hôm nay.

mình còn nhìn thấy sự độ lượng trong mắt thầy cười khi thầy nói chuyện với mình. một vài người đã khiến mình thấy mình có giá trị, được nâng đỡ, cảm giác mà mình thiếu vắng trong mấy năm qua ở khoa.

mình nghĩ đến những người đã luôn bằng mọi cách khiến mình cảm thấy mình thấp kém, vô giá trị. mình cảm thấy họ ác độc biết bao. những người cùng thấy mình còn đang khiếm khuyết nên cùng nhau đứng dậy chứ không nên vùi dập nhau để nâng cao bản thân mỗi người?

mình cũng nghĩ đã đến lúc phải tha thứ cho họ để đón những điều tốt đẹp. những điều tốt đẹp đang có ở quanh đây, trong những buổi sớm mai. mình muốn chắt chiu, giữ chúng lại bằng những tấm hình, câu văn, quà tặng, nụ cười, lời yêu mến.

chắt chiu những điều tốt đẹp cho ngày mai."

3/1/2016

Ngày này hai năm trước là một buổi sáng nhàn rỗi và hiền lành như vậy.

Lúc này mình đã có anh Khuê rồi, lòng mình an ổn hơn rất nhiều rồi.

Sáng hôm đó, mình dậy sớm đi giao sách, trong cái rét mướt của Hà Nội. Mình đưa sách cho thầy Hiếu, nghe thầy nói về chuyện khóa luận. Và mình đã đi con đường thầy nói. Viết về giang hồ trong thơ Bùi Giáng. Mình đâu có nghĩ nhiều làm gì. Ở cái thời khan hiếm niềm tin đó, thì một người thầy như vậy là đủ để tin sái cổ, chẳng nên tư lự gì nhiều.

Mình nhớ thầy đã nói với mình một câu khiến mình có rất nhiều sức mạnh trong những tháng sau đó: "Cái đó hay, làm được, chỉ cần mình không thích tự lừa dối mình. Mình tin em là một sinh viên không thích tự lừa dối mình, như bao người xung quanh."

Nhắc lại những chuyện này để làm gì nhỉ? Để mơ màng sống lại một chút cái lạnh Hà Nội, cái rảnh rỗi về thời gian mà bận bịu trong suy nghĩ của thời sinh viên? Để sống lại những mối quan hệ thầy - bạn trong trẻo, hiếm hoi thời đó? Để nhớ có một thời trong đầu mình chỉ là những băn khoăn về chuyện học hành, sách vở, văn chương, tuy mông lung mà lại thánh thiện?

Thế thì, nên nói sao về những ngày hiện tại này?

Thôi chớ có nghĩ nhiều. FB nó nhắc nên nhớ lại. Vậy thôi.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chòm sao hình dấu hỏi

tự do của mùa hè

một kiếp người vừa thoáng qua như mây