đủ

Đau khổ, bức bí, chật chội trong lòng nhiều lúc là do mình muốn nhiều quá đấy chứ.
Mình tự thu xếp được mọi thứ, mọi thứ ổn hơn nhiều lắm rồi. Bản thân mình đỡ khổ hơn nhiều lắm rồi. 
Những lúc ổn ổn mình hay thấy tự hàm ơn và biết hài lòng. Không đứng núi này trông núi nọ hoặc phân vân giữa nhiều lựa chọn. Sự ổn định sẽ mang tới một chút xíu tẻ nhạt, rồi biết đâu có khi còn làm mình thèm thuồng thứ nọ thứ kia, tiếc quá khứ. Nhưng nhìn chung là nên ổn định, nên có nhiều thứ phải dứt khoát. Ví dụ:
1. Mình sẽ sống ở Sài Gòn.
Mẹ nói, mình về nhà thì mẹ sẽ không để mình thiếu một thứ gì hết, kể cả những thứ mình phải cố bươn chải cả đời ở Sài Gòn mới kiếm được. Nhưng vì những lý do mình đã nghĩ và cảm nhận từ 3 năm nay nên mình sẽ ở đây.
2. Mình sẽ dạy Văn.
Dạy Văn thì khó, thì bạc bẽo. Nhưng trong những lúc dự giờ các giáo viên môn khác, mình hay tự thấy hàm ơn vì mình không phải dạy cái môn đó, mình được dạy Văn, tha hồ chia sẻ nhiều thứ phong phú, hay ho với học sinh của mình.
3. Mình sẽ ở Đinh Thiện Lý.
Mình thấy môi trường này tốt. Dù nó cơ cực ghê gớm nhưng rồi thì mình cũng đã lớn lên sau những trầy trụa và chẳng phải mọi thứ đang ổn dần, thanh thản hơn từng ngày? Một môi trường cho mình được va vấp, được học hỏi, được yêu thương. Còn trăm nghìn thứ vô lý, phiền hà nhưng ở đâu cũng sẽ có những điều như thế. Hoặc sẽ có nơi tốt hơn nhưng có duyên thì mình mới đi. Mình thấy than thở, chê bai là xấu.
Ngồi trong phòng, mở cửa cho nắng vào tràn ngập, bật bất kỳ thứ nhạc nào mình thích, xem lại những dấu ấn của tụi nhỏ trong căn phòng. Những khi đấy mình thấy gắn bó và hạnh phúc.
4. Mình sẽ ở trọ chỗ cô Liên (cho tới khi lấy chồng)
Nghĩ tới lúc đi lấy chồng (dù còn lâu lắm) là mình muốn rớt nước mắt rồi vì làm sao quên được cái chỗ ở hạnh phúc này? Được cô yêu thương, quan tâm, lo lắng và dạy bảo từng ngày; được ở một mình trong căn phòng mới, 4 cửa sổ sáng bừng, đầy đủ đồ đạc, tha hồ dọn nhà, bật nhạc, cắm hoa, nấu nướng, đọc sách, làm đẹp và làm việc. Dù mình không có bình nước nóng lạnh, máy giặt này nọ, rồi ở xa anh Khuê cả tiếng đồng hồ, rồi anh Khuê rất hiếm khi được phép vào phòng mình, rồi còn phải sắp xếp lại ti tỉ thứ trong căn phòng này mới vừa ý, thì mình vẫn thấy cực kỳ yên ổn khi ở đây.
Nói chung trước mắt vậy đó. Mình chẳng thể đòi hỏi gì thêm nữa. Mình thấy cuộc sống hiện tại không phải là thiên đường vì mình đã đánh đổi những gì suốt gần 2 năm qua để có những điều này, riêng mình cảm nhận rõ nhất. Nhưng đây cũng rất rất là không phải là địa ngục, nên tại sao không bình thản mà sống?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chòm sao hình dấu hỏi

tự do của mùa hè

một kiếp người vừa thoáng qua như mây