Học sinh

Học sinh Khang bảo dạo này cô không chịu viết blog cho con đọc. Nghe vậy thôi là thấy mủi lòng, muốn viết rồi.

Nhưng biết viết gì giờ? Hay là, viết về học sinh Khang vậy?

Học sinh Khang thường ghé qua phòng cô vào cuối buổi chiều. Học sinh cũng thường cho cô bánh. Mỗi lúc cô buồn (hoặc không buồn), học sinh nhận ra điều gì đấy và hỏi rất nhanh: "Cô buồn hả cô?", "Ê, cô buồn kìa!", "Cô đừng có buồn".

Học sinh Khang có mấy lần còn theo cô và em Hiếu xuống tận nhà ăn để nói chuyện tới lúc ăn xong mới thôi. Hoặc theo cô ra tận chỗ gửi xe. Hoặc cùng cô, em Hiếu, bạn My nói chuyện rất nhiều trong lúc đi lang thang, từ phòng học tới nhà ăn, từ nhà ăn tới cổng trường. Những lần như thế, ra về mà lòng cô cứ ở lại trường. Cô cảm thấy nếu cứ thế mà về thì có điều gì ấm áp lắm sẽ trôi đi mất, cô không đành. Lạ lắm.

Nhưng lần đó, cô vẫn cứ về. Có hôm học sinh Khang nói: "Cô chở con về", cô còn chối thẳng thừng: "Cô không có bằng lái xe", dù thật ra không có bằng thì vẫn chở được vì đường không dài. Những lúc cảm thấy được yêu thương, gắn bó, vì khó xử nên nhiều khi cô tỏ ra lạnh lùng.

Hôm nay cô có chuyện buồn lắm. Cô đã nói chuyện với một vài nhân vật suốt 2 tiết cuối ngày, và đầu muốn nổ tung ra. Cô muốn đi đâu đó thật xa để đừng dính líu gì tới mấy chuyện này nữa. Cô cố gắng để dứt khoát, mạnh mẽ, để đương đầu thật vững vàng với tất cả những áp lực trên vai đang muốn ghì cô xuống, nhưng sao cô vẫn đau lòng vì chúng. Cô không muốn quá nhạy cảm, cô chỉ nhìn thẳng vào hiện thực và quên hết đi, nhưng cảm giác đau đó tẩy đi không được.

Lạ một điều là, khi cô buồn, tự dưng cô muốn nhìn thấy các con. Cô muốn thấy em Hiếu quanh quẩn quanh bàn làm việc của cô, phụ cô chuyện này chuyện nọ, Hải My làm cô cười. Hoặc Gia Hân trốn giờ Tự chọn, lang thang qua phòng cô, nói chuyện về sách vở. Cô cũng thường tìm hình ảnh của học sinh Khang giữa đám đông nữa. Có khi cô nhìn thấy con giữa các bạn đang ăn trưa, có khi con bất chợt nhảy ra từ một nhóm học sinh hóa trang Halloween mà cô không nhận ra. Những khi đó, cô cảm thấy rất nhẹ nhàng. Cô được an ủi trong cái suy nghĩ rằng: "Cô không tệ như cô tưởng, cô vẫn được yêu quý". Với một giáo viên mới, đó quả là điều may mắn nhất trần đời.

Học sinh Khang trong lòng cô là như thế đó.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chòm sao hình dấu hỏi

tự do của mùa hè

một kiếp người vừa thoáng qua như mây