Em cũng viết gì đó đi

Em hay kể với anh những thứ mình đọc được. Em thấy chúng hay như thế này, như thế này. Rồi em hoa tay múa chân, lời nói ngắt quãng vì cảm thấy khó khăn khi diễn tả điều mình nghĩ.

Em cũng kể với anh về thời em hay viết. Cấp 2 ở nhà bác, mỗi khi nhớ nhà, giận bác, vơ vẩn buồn, em viết. Hồi mới vào cấp 3 cũng vậy. Có lẽ việc ấy giúp em chữa được cảm giác bản thân vô vị, xấu xí, nhờ nó em thấy em không những rất bình thường mà còn có xu hướng trở nên phi thường nữa. Và em cứ âm thầm viết, âm thầm cãi cọ với những thứ luôn chực tấn công mình mà em thấy đầy ra xung quanh.


Em hay đọc những thứ người ta viết, chủ yếu trên blog. Em thích blog lắm, chỗ đó dạy cho em bao nhiêu là thứ. Cũng nhờ blog mà em biết anh (anh hay đùa là vào ngày cưới, anh sẽ chuyển vào tài khoản của blogspot 100 đô-la). Em thích bài viết của các anh, chị trên blog, em ước viết được như họ. Em cũng thích bài viết của anh, của những người cùng tuổi nhưng em có cảm giác họ lớn hơn em cả chục tuổi nữa. Thỉnh thoảng em ghen tỵ. Em chẳng thể bằng một góc của họ.

Đôi khi với anh, em cũng than thở. Em than không có thời gian đọc, viết lung tung, than mệt vì bài tập, than vì những thứ em học nhiều khi có vẻ giáo điều sáo rỗng. Em học việc hoạt ngôn, trôi chảy nhiều hơn là học cái đẹp của một câu văn cẩn trọng. Thế rồi càng ngày, em càng có khả năng viết nhiều, viết nhanh, nhưng câu văn trôi tuồn tuột. Đọc lên không sai, nhưng cũng không có gì để nhớ.

Trong những câu chuyện của hai đứa, thỉnh thoảng anh nói: Em cũng viết gì đó đi, em viết được mà. Anh giục em viết báo, anh bảo em viết truyện. Nhưng, em không viết được.

Em không viết được gì ra hồn nữa cả. Đã lâu lắm rồi em chỉ viết được tiểu luận, bài tập nữa thôi.

Em ngồi suốt đêm qua chữa khóa luận. Em thấy những dòng chữ hùng hồn, rủng rỏeng cuốn mình đi. Vào sự hư vô. Em chẳng ghi dấu được gì ở những con chữ đó. Người sau đọc lại, họ chẳng biết em là ai trong những con chữ đó. Em thử xem nhẹ mọi thứ, nghịch nghịch câu văn. Một lúc sau thì khóa luận ngắn đi cả mấy trang giấy. Em ngắm nghía những con chữ, em thấy chúng đáng được nâng niu hơn nữa. Em thấy nặng nhọc lắm. Thế rồi em ngủ quên.

Em mơ thấy bạn Minh Hương với những câu văn khó khăn của bạn ấy. Em mơ thấy anh vẫn cứ bảo em: Hà à, hay là em cũng viết gì đó đi.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chòm sao hình dấu hỏi

tự do của mùa hè

2022