Từ thiện

English version is after Vietnamese version. Scroll down to read.

2 năm chủ nhiệm lớp, tôi chỉ đồng ý cho phụ huynh đưa học sinh đi từ thiện đúng một lần. Và là phụ huynh đưa đi, không phải tôi đưa. Điều đó có nghĩa là tôi bị nhà trường trừ điểm 2 lần trong 2 năm học.

Trong lần duy nhất đi từ thiện, xui xẻo thay, tôi chứng kiến và hiểu ra toàn bộ quy trình người đó dùng tiền quỹ của lớp tôi kết hợp giữa từ thiện và quảng cáo cho công ty của mình. Bỉ ổi.

Tôi không thích từ thiện. Bất cứ dạng nào: tiền của, tình thương, cơ hội. Không có nghĩa là tôi ghét người thích từ thiện. Tôi chỉ đơn giản là không thích. Vậy thôi.

Trong lần duy nhất đi từ thiện với lớp, tôi quan sát được cách con người ở đó tồn tại như một con người bình thường. Mình có trí óc bình thường, có đầy đủ điều kiện, sao không vô ưu được như vậy. Sau chuyến đi, tôi bật cười, ai mới là người cần được từ thiện. Họ và tôi, ai mới đáng thương hơn? Hay là ai cũng như ai.

Và tôi từ chối "bước vào thế giới của nhau".

Đi làm từ thiện khiến tôi có cảm giác mình tiền giả định rằng mình ở trên họ ở một phương diện nào đó. Chí ít là về điều kiện vật chất. Nhưng cuộc đời tôi không bao giờ cân nhắc tới phương diện đó, đó không phải là cán cân mình đánh giá mọi thứ xung quanh, vậy đi từ thiện với tôi có ý nghĩa gì?

Và một loạt câu hỏi khác: sống bản thân mình cho tốt, để ý tới common sense chút xíu đừng làm ai bực dọc, không xả rác ngoài đường, ngưng vô duyên, luôn đúng giờ, nghe người ta nói cho xong một lời, ráng hiểu cho đúng ý của họ, đừng cố tình suy diễn bịa đặt, đừng tự nhận là hiểu khi chưa hiểu, đừng nói năng đa nghĩa mỉa mai ... tất cả những điều đó cũng là từ thiện cho nhau đó, sao nhiều khi tôi cũng lười biếng làm?

Đào sâu bản thân sao cho mình có thể sống ngay thẳng, không mâu thuẫn, không phản thân, sống vui vẻ, tự do, thống nhất, cũng là làm đẹp cho đời đó, sao nhiều khi tôi không gắng làm?

Cũng rất dễ để nhận ra những người làm từ thiện không thật tâm trong xã hội ngày nay. Đặc điểm nhận dạng: họ hay nói về công ơn của mình, thậm chí nhắc khéo người khác phải nhớ ơn/trả ơn họ. Vậy không phải là cho, mà là cho - vay - nợ.

Cuối cùng, với riêng tôi, nếu ai nói rằng họ thương hại, giúp đỡ, lo âu đêm ngày cho tôi, mang lại tiền của và danh hiệu này kia cho tôi, thì đó đích thực là một sự xúc phạm. Với tất cả những nỗ lực bao năm qua của tôi để tự trụ vững bằng đôi chân của chính mình, tự gây dựng những thứ mình đang có, không vay mượn, nhận vơ dù chỉ một ý tưởng nhỏ xíu, tôi không đồng ý cho ai đó cưu mang - hiểu theo bất kỳ nghĩa nào của từ này. Nếu giữa chúng ta có một tương tác đem lại lợi ích cho cả hai bên, đừng nhầm lẫn rằng tôi bán rẻ danh dự để bị buộc phải hàm ơn bạn. Tôi yêu quý những người hiểu được điều đó ở tôi và chính cư xử tinh tế của họ mới là điều luôn khiến tôi biết ơn.

Đọc lại cuốn Walden trong một tối mưa lộp độp trên mái nhà, thật quá nhiều tâm tư.

---

In my 2 years as a homeroom teacher, I only allowed parents to send students to charity exactly once. And it was the parent who took away, not me. That means I got deducted 2 points from the school in 2 school years.

In the only time I went to charity, unfortunately, I witnessed and understood the whole process of that person using my class funds to combine charity and advertising for her company. She even paid money to appear on the newspaper. I hated that, honestly: http://congan.com.vn/tu-thien/giao-luu-voi-hoc-sinh-truong-chuyen-biet-cau-noi-yeu-thuong-giua-cac-em-hoc-sinh_11141.html

Therefore, I hate charity. Any form: money, love, opportunity. It's not that I hate philanthropists. I simply don't like it. That's all.

During the only time I went to charity with the class, I observed how the people there existed as a normal human being. I have a normal mind, have all the conditions, why can't I be so carefree. After the trip, I thought, who is the one who really needs charity. They and I, who is more pitiful? Or everyone is the same.

And I refused to "enter each other's world".

Going to charity makes me feel like I'm presuming that I'm above them in some way. At least in terms of physical conditions. But my life has never considered that aspect, it is not the scale I evaluate everything around, so what does charity mean to me?

And a series of other questions: live yourself well, pay attention to common sense a little, don't upset anyone, don't litter on the street, stop being ungrateful, always be on time, listen to people finish a word, try to understand what they mean, don't deliberately makeup assumptions, don't claim to understand when you don't understand, don't talk sarcastically... all of that is also a charity for each other, we need to do that first, why we are too lazy to do that then speaking aloud that we are loving disabilities people?

And we also need to invest in ourselves so that we could live straight, without conflicts, live happily, freely, and unify, and also beautify that life. Why don't we try to do it then speaking aloud about our charities?

It is also easy to spot dishonest philanthropists in today's society. They often talk about their great actions, praise themselves, even reminding others to be grateful/repay them. So it's not giving, but a give-and-take relationship. They make people think that people owe them.

In the end, for me personally, if anyone says that they pity, help, worry about me day and night, give me money and titles, that's really an insult. With all my efforts over the years to stand on my own feets, build what I have, do not borrow, accept even a tiny idea, I do not agree to give someone conceived - understood in any sense of the word. If there is a mutually beneficial interaction between us, make no mistake that I have sold my honour to be forced to thank you. I love people who understand that in me, and it's their delicate behaviour that I'm always grateful for.

Re-reading the book Walden in the pouring rain on the roof, it was too many thoughts inside my mind...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chòm sao hình dấu hỏi

tự do của mùa hè

2022