Những đêm...

...như đêm nay, tôi thấy dù gì, Sài Gòn vẫn thật là đẹp.

Ngang đường Tôn Đức Thắng, tôi có để ý và trông thấy hai cái nơ vàng. Chỉ hai cái thôi, nhưng tôi thấy chúng thật kỳ diệu. Có những người yêu thành phố này thiệt lòng thiệt dạ, và đang cố gắng làm một điều gì đó. Dù chỉ là gắn những cái nơ mỏng manh lên thân cây sắp bị đốn gãy để bày tỏ một ước mơ. Dù cho mơ mộng dường như không còn mấy ý nghĩa trong lúc này.

Lòng tôi bỗng mềm lại. Tôi nhận ra tôi cũng yêu và tha thiết với thành phố. Có điều gì cứ níu tôi lại ở đây. Ánh đèn ban đêm sặc sỡ mà tôi đã trót mê đắm từ thuở bé, hay nhịp sống sôi nổi không gì ngăn cản được, hay những ngóc ngách thật nhỏ mà những kẻ phù phiếm không thể biết tới và ưa thích? Cũng chưa hẳn.

Hôm nay tôi đọc lại Vô tri, trong một đoạn bàn về ký ức,  Kundera  có nói về việc con người gắn bó với một mảnh đất lạ chỉ vì tình yêu, nó như thế này: "Và nhất là, ở nước ngoài, Josef đã yêu và tình yêu, đó là sự phấn hứng của thì hiện tại. Sự gắn kết với hiện tại của anh đã đuổi đi các kỷ niệm, đã bảo vệ anh trước những can thiệp của chúng...". Tôi nghĩ mình yêu Sài Gòn còn vì ở đó có anh Khuê.

Cũng có thể vì ở Sài Gòn tôi được là người tự do tự tại. Làm việc và tự nuôi sống mình. Đi bất cứ đâu nếu muốn. Được yêu và chiều chuộng hết mực. Khi mệt mỏi thì có một căn phòng riêng đẹp đẽ, thoải mái để trở về nằm. Khi đi qua những con đường ở đây, lòng tôi không hề lo lắng chuyện tối nay gọi điện nói sao để xin thêm tiền bố, tháng này đi gia sư được mấy bữa rồi, hay trời đã rét kiếm đâu ra tiền mua áo dạ đây. Khi lòng thoải mái, tôi nhìn cái gì cũng bao dung hơn. Kể cả những bạn mặc đồ con thú múa may xập xình trước cửa siêu thị điện máy, hay mấy anh hát dạo ở quán nướng tôi cũng thấy đáng yêu chứ không còn căm ghét như trước. Vậy ra là Sài Gòn hên nên mới được tôi yêu đúng không?

Vô cớ, tôi bực bội trước những định kiến của bạn mình, kiểu: "Sài Gòn chỉ thế thôi, đi hết quận 1 là hết chả có gì nữa đâu", "Saigon Square toàn đồ Trung Quốc ấy mà", "Domino Pizza gớm ghiếc lắm", "Cầu Ánh Sao chỉ có mấy cái đèn thế thôi thì khác chi cầu ở Đà Nẵng" (chả liên quan)... Bạn chỉ ở trong căn hộ của bạn, trong cuộc sống có vẻ đầy đủ nhưng với tôi thì hết sức tù túng, khổ sở, bạn nói về Sài Gòn của tuổi trẻ tôi như thế, những nơi hẹn của tình yêu tôi như thế, những con đường rong ruổi của nỗi buồn tôi như thế, làm sao tôi yêu quý bạn được đây?

Những đêm đầu năm, Sài Gòn hơi lặng lẽ. Chắc vì người ta đổ xô đi tới những nơi khác để đón Tết cả. Đi trong đêm mát lộng, phóng xe nhanh hơn ngày thường, rất dễ hình thành thói quen dừng lại ở một quán 24h vào lúc 10h khuya và mua một chai nước mát lạnh. Uống xong hớp nước, trong lòng thư thái đi nhiều. Đột nhiên không cần nghĩ đến ai, ghét bỏ ai nữa. Chỉ thấy muốn ở Sài Gòn lâu hơn nữa để được sống nhiều hơn nữa những đêm dịu dàng như đêm nay.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chòm sao hình dấu hỏi

tự do của mùa hè

một kiếp người vừa thoáng qua như mây