Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 11, 2015

Đâu cớ vì ta không nói

Tại sao em lại im lặng? Tại sao mày lại bơ? Tại sao em trở nên bướng như vậy? Tại sao không hề thấy em nói gì? Tại sao nó lại thái độ dửng dưng như thế? Khi dần dần, những lời trách móc ập tới ngày một nhiều, mình biết rằng toàn bộ quãng thời gian qua đã là một sai lầm lớn. Nhưng mình chấp nhận. Mình muốn vào Sài Gòn từ rất sớm. Ban đầu là để thoát ra khỏi những đêm u uất liên miên và những ngày đong đầy cô đơn, nước mắt. Sau đó, khi đã quen anh Khuê, thì là để trốn. Trốn tất cả những thứ liên quan tới mình ngày đó. Hèn nhát. Ủy mị. Dốt. Vô minh. Vô duyên. Lẽ dĩ nhiên, từ ngày đầu biết tin sẽ được vào Sài Gòn, mình bắt đầu phủ nhận và trốn tránh từng thứ một. Sức chịu đựng giảm xuống. Mình buông hết tất cả mọi thứ mà mình nói rất thật, mình đã PHẢI chịu hồi đó. Các mối quan hệ hồi đó dù  ó can hệ gì đến khó khăn của mình hay không thì đều được xóa sạch trong trí nhớ của mình. Ngoại trừ vài ba gương mặt ít ỏi thân quen còn lại, thì Hà Nội và Vinh là đất lạ. Anh và mình hợp nhau lắm.