Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 9, 2014

Không biết đặt tên gì

Hình ảnh
Mấy năm rồi mình vẫn hay mơ, cùng một giấc mơ đó. Bạn mỉa mai, đâm thọt, bày tỏ sự khinh thường bằng ánh mắt và những thứ tiếng nhỏ nhỏ không bao giờ thoát ra khỏi môi, đầy miệt thị.  Hôm nay cũng vậy và mình tỉnh dậy lúc 4h. Nhưng mà có khi sự việc ác liệt hơn nhiều, mơ mà. Mình mơ bạn không xúc xiểm, mà đánh ng ười thân mình luôn. Xong rồi mình xông vào đánh, chửi lại. Mình không thể chịu được. Đó là một kiểu giấc mơ lặp lại, cái kiểu mà sau khi tỉnh dậy mình phải lục tìm ngay lại từng tình tiết để lý giải cảm giác nặng trịch đang đè trong ngực. Tại sao chỉ là mơ nhưng mình lại thấy khó chịu khi tỉnh dậy nhỉ? Mình biết mình từng chịu tác động nặng nề bởi điều đó đến thế nào. Có một thời gian mình đã lặp lại y chang với người khác những gì người ta đã làm với mình. Mình tìm thấy chút khoái cảm trong sự coi thường và việc làm người khác thấy họ thấp kém và ngu xuẩn. Mọi thứ đã rối tung lên: nhi

Sài Gòn - chuyện dài kì (dài lắm đó)

PHẦN 1 1. Nơi ở Ở Sài Gòn, tôi ở Quận 7. Bạn sẽ phóng xe vun vút qua một cái cầu thật rộng để sang Quận 7. Tôi ở gần khu chế xuất Tân Thuận, tôi dạy trường Đinh Thiện Lý - đều là hai công trình của gia đình ông Đinh Thiện Lý. Gần nhà tôi, có một con đường tên rất thơ là Lưu Trọng Lư, dù đường nhỏ, ổ gà nhiều và lúc nào cũng tấp nập xe container. 2. Giao thông Lại nói chuyện xe container. Tôi đi xe máy được gần 2 tuần. Giờ tôi không sợ xe container nữa. Tôi có thể lái xe một cách mềm mại trước mũi hoặc sau đuôi chúng. Có nhiều điều tôi ngộ ra khi đi xe máy. Đường càng đông càng phải mạnh dạn tay lái, sẵn sàng vượt khi cần và dứt khoát không nhường ai cả. Vì mình cứ chùng chình nhường nó thì sẽ có nó khác đằng sau đâm mình. Nhiều khi cũng phải đi đường vòng, lượn một cái thật khéo ngay trước xe khác để vượt lên. Vì nếu không, mình sẽ "hun" nó, hoặc xe khác "hun" mình. Còn những chỗ khó khăn thì cứ theo người khác mà đi. Vì đó là nơi nhiều người cùng khúc