Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 8, 2011

Bóng chiều

Chợt buồn lắm. Tôi ngồi chèo queo trên hành lang khoa toán - tin xa lạ. Rồi một mình, tôi đi sang khoa văn. Không hiểu sao tôi đã yêu nơi này như vậy. Hôm nay thứ bảy, người ta không làm việc. Tôi thấy bóng tôi trong cửa kính đóng chặt. Tôi đã một mình đi theo bao tình yêu. Có khi tôi rất lặng lẽ làm việc đó, dù lòng xốn xang yêu thương. Một mình tôi dõi theo điều tôi yêu là đủ. Bất kể nhiều cánh cửa rất đỗi lạnh lùng. Tôi thấy tôi như người này: tảng sáng, mang tay nải ra đi, đường xa vạn dặm, nuốt nước mắt dọc đường, tìm một hình ảnh đã trót khắc vào lòng. Ai khuyên can tôi cũng chỉ thích sống cô đơn, vô vọng như vậy, suốt đời ở vậy mà chờ đợi, dẫu biết là xuân bất tái lai. Chiều nay, dòng người ào vào tôi. Không ai nghe lời rủ rê của tôi để mà ngồi xuống với tôi một chút. Sao bỗng sợ sệt thế giới như vậy, sợ lắm. Tuần mới sắp tới rồi, tôi sắp vào