chuyện chép ở sân bay
Không biết đã bao chuyến đi, mỗi chuyến đều như hiểu thêm những hoàn cảnh nơi sân bay. Sân bay nhỏ ở tỉnh, hành khách hôm nay phải đến 50% là người già. Người tỉnh cũng ít hình thức nên phục trang, tác phong và lời nói bộc lộ rất thực thà, hồn nhiên ở nơi công cộng. Vì lẽ đó mà thấy được rất rất nhiều thứ. Thảng hoặc lắm mới thấy một bạn trẻ diện style sân bay sang chảnh, còn đâu đều là cách ăn vận quen thuộc ở tỉnh nhỏ, có những người trông như vừa bước thẳng từ một mái nhà đơn sơ nơi một xóm nhỏ nào đó đến đây, lạc lõng giữa những máy móc, thủ tục và điệu cười công nghiệp. Nhân viên đôi khi cũng quát hơi to nhưng nhìn chung là tận tình, chắc họ quen tiếp người già nên có thói quen nói to cho nó rõ và lo lắng thái quá nhắc nhở liên hồi vì người già hay lúng túng làm sai. (Thế cũng còn đỡ hơn thái độ của nhân viên Nội Bài mà mình cảm thấy kinh khủng nhất ba miền). Vài hành khách tay xách chiếc túi du lịch sờn sờn, họ không quen vali kéo hiện đại. Có người đeo chiếc ba lô khuyến mạ...