Tự dưng mình muốn đi đâu đó xa khỏi Việt Nam. Đôi khi ta vẫn cảm thấy cuộc sống của ta không nằm ở đây, không phải ở đây. Mà ở một nơi nào đó khác. Khi ở HN, ta mơ SG náo nhiệt và tốt bụng, có người yêu, có công việc ổn thỏa. Nhưng rồi ta lại mơ về những đất nước phương Tây cổ kính, mơ về nỗi cô đơn trong âm thanh violon da diết, những tấm hình, những trải nghiệm đong đầy, một con người khác hẳn với ta bây giờ. Biết đâu vì giấc mơ đó, cuộc sống tốt đẹp hiện tại bỗng thành ra tầm thường, tù túng. Mình rất sợ ban đêm. Ban ngày mình tỉnh táo và an phận bao nhiêu thì ban đêm lại điên rồ bấy nhiêu. Hằng đêm những giấc mơ cứ đến giày vò mình. Chúng sống dậy lồ lộ ở đó, cùng với nỗi cô đơn. Biết đâu chỉ ngày mai thôi mọi thứ đổi khác. Mình sẽ rời khỏi đây như mình muốn, không bao giờ còn có một cuộc sống yên bình như thế này. Và mình như tỉnh lại sau giấc ngủ dài. Đêm nay, mình mơ những dòng sông chảy ngang thành phố, ban nhạc đường phố, màu tường cũ, sự ngăn nắp, cô độc. Mình cũn...