corona ngao ngán ký (3)
1. Lại một ngày vừa dài vừa ngắn trôi qua. Dài trong cái nghĩa lê thê, mệt mỏi, không có công việc cụ thể nào để làm. Ngắn trong cái nghĩa là nó đã trôi qua với ít việc làm ý nghĩa, ít điều dễ thương đọng lại. Và kỳ nghỉ này cũng thế. Một cái Tết dài nhất trong lịch sử. Nhưng ngắn ở chỗ vì biết ngày rộng tháng dài mà có thể ta đã phung phí khi dùng nó. Sau này khi nhìn lại, có thể ta thấy ta đã có nửa năm chẳng đi đến đâu, không làm được gì đáng kể. Nhưng sống năng suất bất kể thời thế đổi thay, hẳn là siêu nhân. Trong trường hợp này có lẽ là những người mẹ biết rằng mình không còn trẻ và tuổi thơ của con chỉ có một lần, những doanh nhân có thể quy thời gian ra thành tài chính và giá trị, những người mang trong mình một nỗi sợ, hoặc một sự tự tại bất chấp nào đó. Còn mình, nhìn mình xem, chẳng khác nào một đứa lớn đầu mà ăn chưa no, lo chưa tới. Chưa biết sợ, biết quý một cái gì. Cứ cho rằng tuổi trẻ còn rất dài. Nhưng cũng có những lúc mình chợt nhận ra rằng bạn bè ...