Ai làm cho bể kia đầy? (hay Mình nói gì về ‘Essex truck deaths’)
Thoạt đầu, khi nghe tin những người có thể là đồng bào mình ra đi nơi xa xứ trong lạnh giá, sinh ra là con người mà không được chết đi như một con người, mình không biết nói gì. Một cái gì đó đang đi ra khỏi giới hạn của cái đứa bình thường lanh chanh là mình. Trong đầu mình lúc đó vang đi vang lại rất rõ mấy câu thơ của Bùi Giáng: “Năm ngón Mười ngón Món người Non ngắm Nắm ngon.” Muốn nói: “Khóc lên đi, ôi quê hương yêu dấu”. Bởi vì, khi bạn gồng lên trong đau khổ đã quá lâu, thì bạn có quyền khóc một chút. Khóc thật to, khóc cho thấu trời xanh, cho “mảnh đất nghèo máu ứa”, cho “Việt Nam khốn khổ” được lắng nghe. Những hôm sau đó, mình bắt đầu đọc thêm nhiều bài báo. Trong đó, mình thích cách viết của CNN trong bài báo này . Bạn có thể đọc được ở đây những câu chuyện thật tỉ mỉ. Thật xa, mà thật gần. Đó có thể chính là bất kỳ một người họ hàng nào đó của bạn ở những vùng quê xa xôi. Với riêng mình, có một danh sách dài mình có thể kể cho bạn về những người họ hàng g...