Tưởng niệm thầy Chu Văn Sơn
Dạy học sinh lứa 2k trở đi, lại ở trong những ngôi trường hiện đại bậc nhất của thành phố lớn nhất nước, không khỏi thấm thía những khác biệt. Khác biệt vô vàn, nhưng trong đó, chắc chắn có chuyện những đứa trẻ nhà giàu không ai dại gì đi say mê văn chương, ngấu nghiến sách vở văn học Việt Nam nhiều như đám gà chọi trường chuyên thời ấy. Nhiều khi ngồi với học sinh, cảm thấy khoảng cách thế hệ là cái quá rõ ràng, bởi vì muốn nói cho chúng về những đam mê mà mình cho rằng rất rất ý nghĩa đó, mình không biết nói từ đâu, nói sao cho chúng cũng thấy hay ho và ý nghĩa. Làm sao nhỉ, có thể nào để cho những đứa trẻ 16, 17 tuổi ôm vào lòng một thần tượng nào đó không phải là ca sĩ Hàn Quốc, diễn viên Thái Lan, mà là một nhà thơ Việt Nam chẳng hạn? Để chúng biết đồng cảm mà sầu thương cùng những người ở những cảnh ngộ chẳng liên can gì đến ta, ví như hôm trước mình đã giảng cho học sinh về Hàn Mặc Tử: Em có hình dung một người đang sống bên trời quên lãng, cách thế giới đời thường một...