Thật vớ vẩn khi em nói đến từ này trong mối quan hệ của hai đứa mình. Lúc nãy em vừa rỉ tai anh, hôm qua em đọc một bài báo nói về những thói quen mà các cặp đôi thường mắc phải khi đã quá thân thiết, em thấy hai đứa mình có hết trơn, không sót thói quen nào. Vậy mà sao, bây giờ em lại nghĩ đến khoảng cách? Khoảng cách là lúc bất chợt, em thấy mình cạn chuyện để nói với nhau. Sau mười mấy tháng quen biết, chuyện trò, em cảm thấy những chuyện muốn nói với anh cứ vơi dần, vơi dần. Em là đứa rất khó ngồi yên một chỗ hoặc im lặng, nên nếu không gặp được anh, em cũng phải hàn huyên cho đã mới thôi. Nhưng nói gì đây khi em không có chuyện gì để nói, mà đã nhỡ theo thói quen bấm số anh rồi? Chuyện trường lớp nói ra chỉ thêm mệt, bởi em muốn chúng nằm lại trọn vẹn trong ngăn kéo phòng làm việc ở trường. Chuyện của hai đứa mình thì còn biết nói gì, khi cả ngày mình xa nhau, đến đêm mới gặp. Chuyện sở thích của em thì sao - dạo này em không đọc được gì đáng nói, mà cũng chẳng biết nói gì về sá...
Nhận xét
Đăng nhận xét