Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 2, 2021

đêm ở đen đá

đêm ở đen đá sau hai tuần ở nhà với các em bé mèo bỗng nhiên muốn một chút riêng tư và tận hưởng cảm giác ở nơi không quen ai nên trốn em Hee ra cafe. ngồi đây để nghĩ về chính em Hee và chuỗi ngày hai tuần vừa rồi (lúc này em đã ổn định tâm trạng và trộm vía khoẻ lên nên mạnh dạn để em ở nhà một đêm) mình sẽ viết thật vội, thật thô những suy nghĩ ngay lúc này mà không chỉnh sửa nhiều vì đó là những cảm xúc tức thời và mình không muốn nó quá đạo mạo chỉn chu nghiêm trọng lên gì hết Phần 1: kể khổ sự ra đi của em bé con Hee (chưa kịp có tên) và em Cục Bông là những trải nghiệm rất lạ với mình, khiến mình nhận ra rất nhiều thứ trong đau đớn và cả bình tĩnh, vì nay mình lớn rồi (giống tên bài hát đang mở ở quán cafe bây giờ nè) gần 2 tuần Hee luôn kêu gào vì những thay đổi sinh lý và tâm lý khiến không một đêm nào mình ngủ ngon, bàn tay như muốn mòn đi một tẹo vì vuốt ve cho con, sợ con buồn tủi và đau mà không thể nói. có những đêm kê đầu tạm trên một cái gối cũ rồi nằm ngay ổ mèo để Hee

bài hát về những điều suýt lỡ

Hình ảnh
Chúng ta thường thấy những bài hát khẳng định tình yêu đẹp, hoặc nuối tiếc khi tình yêu tan vỡ. Bài hát đầu thì vui tươi, bài hát sau thì xót xa. Thế còn một bài hát về tình yêu suýt nữa ta đã bỏ lỡ, nhưng rồi có lại, thì sẽ thế nào? Mình nghĩ  Mong manh tình về (Đức Trí - Trương Hồ Phương Nga) là một bài hát về những điều suýt lỡ. Mình sẽ điểm lại những điều khiến mình thích bài này. 1. Mình thích bài này trước tiên chính là vì cái "cốt truyện" của nó. Nghe và đọc lời, có thể tạm tóm tắt như sau: Hai người có những sai lầm, ngu ngốc, đã giận hờn và đã tạm xa nhau ( ngày nào mình giận hờn nhau phút ngây khờ, lời nói lỡ mang đi tình yêu) .  Thời gian đó cô gái cảm thấy đau đớn ( đôi vai em đau ngày nào bước đi ), cô đơn ( cô đơn thắt tim em gầy ), nhớ nhung ( bao nhiêu cơn mơ em mơ chỉ để thấy anh ), và chàng trai chắc hẳn cũng rất buồn ( đôi mi anh ướt bao đêm rồi ).  Thế rồi họ chợt nhận ra mình dại dột ( một ngày kia nhận ra biết ta vụng dại ), cảm thấy tiếc mối tình đẹp (

viết nhân dịp Phúc gửi cho xem hình Bông hồi nhỏ :)

Hình ảnh
Lên Đà Lạt nghe em Sáng ra bế con chó nặng trịch lông xù Đè nó ra bắt từng con chấy rận Ngồi xích đu nhìn vào cả thung lũng không người Thấp thoáng vườn hồng xác xơ sau mùa đậu trái Con chó nằm im trên xích đu, không nhõng nhẽo, không sợ hãi Rồi nhảy phóc xuống, cái mông ngoe nguẩy đi vào sân Nơi đêm qua là một trại lửa bập bùng Tỏa mùi lẩu ấm những đêm sương xuống lạnh. Lên Đà Lạt nghe Mở mắt ra không có gì cần làm gấp Ngồi yên nghĩ xem giờ mình thích gì nhất nhất Ra quán cà phê quen thì cứ leo lên xe Mà ngại lên đèo thì ở nhà tắm chó Nếu siêng hơn sẽ xịt sạch cả cái sân Nếu lười thì cứ nằm trong chăn Bình minh lúc hai giờ chiều cũng vẫn sớm Lục tủ lạnh coi còn gì ăn được Rồi chẳng mấy chốc đã lại thấy nắng tắt đi Mây đùn từ dãy núi xa kia Một hai đám rồi lát sau trắng trời choáng ngợp Không sao chụp bầu trời và mây không sao chụp được Không chụp được đường đi thong thả của mây Không chụp được tiếng dế giun trong thung lũng vắng Tiếng chó sủa bốn phía đều vang vọng Mà còn lâu mới vang