Viết cho anh
Hồi xưa em rất hay viết cho một anh-nào-đó trên blog này. Những lúc đi đâu đó về, bị đánh gục bởi nỗi uể oải mà không có ai để kể. Vậy mà từ lúc quen anh, em lại chẳng viết cho anh như em từng nghĩ mình sẽ làm. Vì anh chân thực quá. Vì mình nói chuyện với nhau nhiều quá rồi. Và thời gian trống thì để dành cho những cuộc gặp dài rồi nên em không còn có lúc nào yên lặng để nghĩ và viết cho anh nữa. Mấy bữa gần đây em tự dưng nghĩ rằng em sẽ viết cho anh một cái gì đó ở đây. Rồi em cũng nghĩ hay là mình viết nhật ký trở lại. Để chui vào cái bao chật hẹp, an toàn, buồn bã của chữ nghĩa như xưa. Tối qua anh gọi lúc em đang trong giấc ngủ ngắn. 8h tối. Những giấc ngủ với em luôn là một thế giới lạ kì, kì quặc, sâu hun hút. Em dường như chưa bao giờ có thể ép mình vào cái khuôn giờ giấc của những con người trong thế giới này, chưa bao giờ có những giấc ngủ khỏe mạnh như trong sách vẫn thường khuyên, dù em thuộc nằm lòng mớ quy tắc đó và vẫn thường cố gắng áp dụng. Nhưng, có khi cơn buồn ...