Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 2, 2017

24.02.2017

Hình ảnh
1. Tối qua tôi nghĩ về một câu chuyện và đã tìm xong giải pháp. Tôi viết sẵn trong đầu một "bài viết" khá dài. Đến sáng nay, khi nghiền ngẫm đủ lâu, lạ thay tôi thấy tôi có thể chỉ nói vài ba câu thôi là đủ rồi. Nếu cần thì mới triển khai tiếp các ý nhỏ hơn. 2. Hối tiếc lớn nhất của tôi về tuổi trẻ là đã quá coi thường những trải nghiệm bên ngoài và quá coi trọng sách vở. Nói vậy không phải là sách vở không quan trọng, mà là, theo tôi sách vở không có nghĩa lý gì với một tâm hồn "mũ ni che tai" với đời sống. Không có khía cạnh nào của đời sống là tầm thường so với "ngôi đền thiêng" văn chương sách vở. Khi tôi tự khép mình, từ chối đời sống mà tôi cho là nhạt nhẽo, tôi cảm thấy quanh quẩn, chật chội, thiếu dữ liệu trầm trọng cho suy nghĩ của mình, có đọc sách cũng không có gì để đối chứng. 3. Im lặng là sai lầm thứ 2 trong tuổi trẻ của tôi. Khi im lặng, tôi cảm giác suy nghĩ của tôi không thực là suy nghĩ, tức là tôi không cảm thấy có một suy nghĩ

Tuổi trẻ

Người trẻ đôi khi hay dùng dằng, hay thay đổi. Họ không biết họ muốn gì. Nhiều lúc chỉ làm, không biết kết quả ra sao và ngày mai đi về đâu. Khi bị chất vấn, họ hay quanh co, lời lẽ lộn xộn. Dường như họ còn không hiểu mình muốn gì, không tin mình cho lắm, và chẳng thể đọc được suy nghĩ của chính mình thành thạo. Người ta hay phê phán điều đó. Riêng tôi thấy nó thật đẹp. Đẹp biết bao là khoảnh khắc mơ hồ buổi đầu ấy. Khi ta bước ra đời và choáng ngợp trước sự thật kỳ vĩ, to lớn mà ta chưa thể hiểu, choáng ngợp trước một tá lựa chọn chẳng biết sẽ dẫn ta về đâu. Ta như người ở lâu trong hang động nhưng vẫn luôn hồ nghi rằng có một cái gì đó lớn lao hơn ở ngoài kia. Ta sẽ vấp ngã, sẽ tổn thương khi giá trị mong manh của mình phải đối kháng với biết bao con người ở thế giới mới. Họ kiên định, nhất quán, hay khẳng định. Họ sành sỏi, họ lọc lõi và khôn ngoan. Họ biết nhắm vào những điểm nào thì ta chắc chắn không chống đỡ nổi. Nhưng họ chẳng thể có được vẻ đẹp của ta - người đang hoang m

nước mắt

FRANCOIS COPPÉE "Người chỉ xấu xa, hư hỏng trước đôi mắt ráo hoảnh của phường ích kỷ; và nước mắt là một miếng kính biến hình vũ trụ." Nửa đêm ở nhà Thảo, bỗng dưng khóc lóc âm thầm. Mình nhận ra hình như mình nhớ mẹ. Mới xa nhà có hai hôm đã nhớ mẹ nhiều lắm. Dù đêm mai là mình về nhà rồi, mình vẫn nhớ cảm giác mềm mại khi ôm mẹ và tất cả những ánh mắt cử chỉ lời nói dịu dàng của mẹ. Càng nhớ thì lòng càng đau thắt lại. Cuộc sống càng lúc càng đẩy mình đi xa mẹ. Dù luôn tranh thủ về với mẹ, thì bao giờ mình cũng sợ thời gian. Chẳng phải bây giờ mình mới biết sợ thời gian. Mười lăm năm xa nhà, nước mắt của mình đã rơi không biết bao nhiêu lần. Cứ ngỡ như chỉ cần tắt công tắc mạnh mẽ, thả lỏng một chút thì mình sẽ tan ngay thành một vũng nước mắt. Mình luôn nghĩ như vậy. Mẹ đã cho mình trái tim nhạy cảm quá, khiến cho mình cảm thấy bản thân luôn có sẵn quá nhiều nước mắt. Tới mức vô duyên. Ví như hồi còn bé lúc ở nhà bác, mình có một khoái cảm kì lạ là được trốn trong nhà