Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 4, 2014

Sao mấy chị lại nhìn em?

Vẫn muốn kể lại chuyện này cho nhớ. Hôm qua mình bước vào ngõ. 2 bạn trẻ đang ngồi ăn ốc nhìn thấy mình, níu áo nhau. Rất nhanh, mình cố nhận diện lại 2 khuôn mặt này, không thấy quen. Vì mình biết họ chú ý gì đó ở mình, và sắp nói gì đó với nhau về mình. Mình không lướt qua mà ngoái đầu lại khi đã ở sau 2 bạn, kèm với hơi hất mặt lên, tỏ ý thách thức (ghê chưa). Y như rằng là 2 bạn đang chụm vào nói gì đó với nhau. Lát sau thấy mình nhìn gườm gườm, 2 bạn lại níu áo nhau lần nữa, ngồi ra xa, ăn ốc tiếp.

Em cũng viết gì đó đi

Em hay kể với anh những thứ mình đọc được. Em thấy chúng hay như thế này, như thế này. Rồi em hoa tay múa chân, lời nói ngắt quãng vì cảm thấy khó khăn khi diễn tả điều mình nghĩ. Em cũng kể với anh về thời em hay viết. Cấp 2 ở nhà bác, mỗi khi nhớ nhà, giận bác, vơ vẩn buồn, em viết. Hồi mới vào cấp 3 cũng vậy. Có lẽ việc ấy giúp em chữa được cảm giác bản thân vô vị, xấu xí, nhờ nó em thấy em không những rất bình thường mà còn có xu hướng trở nên phi thường nữa. Và em cứ âm thầm viết, âm thầm cãi cọ với những thứ luôn chực tấn công mình mà em thấy đầy ra xung quanh.